Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 74: Ngươi không đủ tư cách

Thấy hai người đương đầu không ai nhường ai, Lãnh Như Phong cảm thấy bản thân hết cách, hắn ta sợ hai người lại có hành động xung đột gì, nhanh chóng nói với Lãnh Như Băng: “đại hoàng huynh hôm nay sao lại đến phủ của thất hoàng đệ?”

Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, đáp: “lục hoàng đệ biết rồi còn vờ hỏi, hôm nay bổn thái tử tới đây là tìm lục hoàng đệ về, phụ hoàng nói, vài ngày nữa công chúa Tử Việt quốc sẽ đến, hy vọng lục hoàng đệ sớm ngày về cung, chuẩn bị nghênh đón công chúa Tử Việt quốc.”

Nghe lời nói của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Phong bất giác cười khổ một cái, xem ra, phụ hoàng căn bản không định bỏ qua cho hắn ta, công chúa Tử Việt quốc này, hắn thật sự không muốn cưới mà, phải làm sao đây?

Lãnh Như Phong có chút khổ não nhìn Lãnh Như Tuyết, bỗng nhiên mắt sáng lên, hắn bước đến gần Lãnh Như Tuyết, kéo tay Lãnh Như Tuyết, nói: “thất hoàng đệ, không phải đệ sắp từ Ưu Vô Song sao? Vậy đệ xin ý chỉ của phụ hoàng, để công chúa Tử Việt quốc kia trở thành chính phi của đệ được không?”

Dung mạo tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết khẽ co giật, giận dữ đẩy Lãnh Như Phong ra, lạnh lùng nói: “cút về lục vương phu của huynh đi!”

Bị Lãnh Như Tuyết vô tình cự tuyệt, Lãnh Như Phong chỉ còn cách đi về phía Lãnh Như Băng, mặt nhăn nhó nói: “đại hoàng huynh, huynh không thể bỏ qua cho đệ sao? Huynh rõ ràng biết, đệ không muốn cưới công chúa Tử Việt quốc kia.”


Lãnh Như Băng cũng bản mặt vô tình nhìn Lãnh Như Phong, lạnh nhạt nói: “lục hoàng đệ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, bổn thái tử không thể giúp được, lục hoàng đệ hãy ngoan ngoãn theo bổn thái tử về cung gặp phụ hoàng đi!”

Lãnh Như Phong biết mình không thể thoát khỏi tay đại hoàng huynh, chỉ còn cách đi đến bên cạnh Lãnh Như Băng.

Còn Lãnh Như Băng chỉ cười nhẹ một tiếng, đột nhiên nói với Lãnh Như Tuyết: “thất hoàng đệ, ngày mai bổn thái tử hoan nghênh thất hoàng đệ và thất vương phi đại giá! Cáo từ!”

Dứt lời, Lãnh Như Băng không quay đầu đưa Lãnh Như Phong rời khỏi.

Nhìn theo hình bóng của Lãnh Như Băng và Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết đột nhiên quét hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.

Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm, hắc mâu phóng ra tia lửa, cắn răng nói: “Ưu Vô Song! Nữ nhân đáng chết! Ngươi hãy đợi đấy, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”

Sắc mặt Lãnh Như Tuyết tái xanh, đôi tay nắm chặt với nhau, hễ hắn nghĩ tới việc khi nãy ánh mắt dịu dàng của Lãnh Như Băng nhìn Ưu Vô Song, là hắn tức đến mức muốn giết người! Nữ nhân đó, ngang nhiên dám trước mắt hắn vượt tường, không những quyến rũ lục hoàng huynh, mà còn dính líu đến đại hoàng huynh, thậm chí còn không biết liêm sỉ sà vào lòng đại hoàng huynh ngay trước mặt hắn. (PP: theo quan niệm phong kiến, nữ nhi hễ gả vào nhà chồng là không được gặp gỡ riêng hay nhìn người nam nhân khác, nếu không là bị cho là vượt tường lăng nhăng. Đặc biệt là phải giữ tam tòng => xã hội trọng nam kinh nữ)

Hơn nữa ả còn nôn nóng trước mặt đại hoàng huynh nói ra việc hắn muốn từ ả, chắc là muốn sau khi từ ả, ả lại tiếp tục leo lên đến nơi đại hoàng huynh?

Hừ, đúng là một tiện nhân không biết liêm sỉ!

Lãnh Như Tuyết lúc này tựa như là con sư tử đang bạo nộ, ngay cả chính hắn cũng không hiểu bản thân tại sao nam nhân khác để tâm đến Ưu Vô Song hắn lại tức giận.


Người đang trong cơn phẫn nộ như hắn, thậm chí không phát hiện, biểu hiện của hắn rất để tâm đến Ưu Vô Song, khi thấy Lãnh Như Băng có cử chỉ dịu dàng với nàng thì hắn mới phẫn nộ như vậy.

  ——— —————— —————— —————— —————— —————

Ưu Vô Song vui vẻ trở vể viện lạc, và nụ cười của nàng hóa đá ngay.

Bởi vì, nàng thấy Liễu Yên Nhiên và mấy a hoàn đang đứng trong viện lạc, còn Vân Nhi, đang quỳ dưới đất, một a hoàn hung dữ đang không ngừng tát nàng ta.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ưu Vô Song nổi cơn giận, nàng lớn bước đi về phía trước, đẩy mạnh a hoàn kia ra, sau đó kéo Vân Nhi từ dưới đất dậy, tức giận nói với Liễu Yên Nhiên: “ngươi đang làm gì vậy? Dựa vào gì mà đáng người?”

Thấy sự xuất hiện của Ưu Vô Song, Liễu Yên Nhiên trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng mà ả ta rất nhanh đã kiêu căng ngẩn cao đầu, chế giễu nhìn Ưu Vô Song, nói: “ta còn tưởng là ai nữa chứ thì ra là a đầu thối nhà ngươi! Bổn thị nhân đang định tìm ngươi tính sổ, không ngờ ngươi tự tìm tới! Xem ra, bổn thị nhân hôm nay vận khí không tệ đây!”


Ưu Vô Song kéo Vân Nhi ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Liễu Yên Nhiên, hàn giọng nói: “Liễu Yên Nhiên, bổn tiểu thư tính khí không tốt lắm, ngươi tốt nhất co đuôi lên cút ra khỏi vện lạc! Nếu không, đừng trách bổn tiểu thư không khách sáo!”

Trong mắt của Liễu Yên Nhiên, Ưu Vô Song chỉ là một là nô tỳ nho nhỏ, ả ta làm sao để Ưu Vô Song trong mắt chứ? Cho nên, khi ả nghe thấy lời lẽ không chút khách sáo của Ưu Vô Song, cả người bất giác giận run, chỉ thẳng vào Ưu Vô Song, hét: “ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, cả dám dám gọi tên bổn thị nhân? Người đâu, dạy dỗ tiện tỳ không biết trời cao đất dày này cho bổn thị nhân!”

Thấy hai a hoàn đang tiến tới, ánh mắt vs thoáng qua tia kinh bỉ, nhìn Liễu Yên Nhiên, cười nhạo nói: “Liễu Yên Nhiên, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường của Lãnh Như Tuyết, ngươi còn tưởng ngươi là thất vương phi sao?”

Ngữ khí nhạo báng của Ưu Vô Song, khiến Liễu Yên Nhiên tức vô cùng tức giận, ả tuy rằng thân là thị nhân, nhưng lại được Lãnh Như Tuyết cực kì sủng ái, trong phủ, không một hạ nhân nào gặp ả mà không cung cung kính kính? Nay bị một a hoàn cười nhạo như vậy, ả làm sao nhịn được cơn giận?

Chỉ thấy ả đi về trước một bước, giơ cao tay, sau đó giáng mạnh xuống Ưu Vô Song.

Nhưng Ưu Vô Song nào để ả như ý, nàng nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay mà Liễu Yên Nhiên định tát mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, Liễu Yên Nhiên ngã nhào xuống đất, cười lạnh một tiếng nói: “Liễu Yên Nhiên, ngươi muốn đánh ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”