Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 71: Ưu Vô Song xui xẻo

Sắc mặt Lãnh Như Tuyết lúc này gần như là khó coi đến cực điểm! Hắn cố gắng nén cơn giận vô cớ, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, đáp: “nếu như thần đệ cự tuyệt thì sao?”

Lãnh Như Tuyết mấy lần cự tuyệt và địch ý vô cớ khiến Lãnh Như Phong có mơ hồ, hắn ta cảm thấy có chút không đúng.

Trong tất cả các hoàng tự trong cung, chỉ có hắn ta và Lãnh Như Tuyết là cùng một mẫu thân, vì khi nhỏ mẫu thân đã lâm bệnh qua đời, cho nên, hai huynh đệ dựa nhau mà sống, và bởi vì hắn ta và Lãnh Như Tuyết là nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử, cộng thêm, Lãnh Như Tuyết từ nhỏ thông minh hơn người, tướng mạo lại vượt trội hơn các hoàng tử khác, vì vậy, phụ hoàng yêu thương hai huynh đệ nhất.

Còn Lãnh Như Tuyết và hắn ta tình cảm rất tốt, hắn ta đối với quyền lực không hề quan tâm, cho nên khi Lãnh Như Tuyết biết được chỉ khuyên hắn ta vài câu rồi thôi, nhưng mà, từ đó về sau, Lãnh Như Tuyết cơ hồ không hề cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của hắn ta.

Vì tính khí thản mạn (không màng danh lợi), phụ hoàng giận vô cùng, cho nên khi hắn ta trưởng thành, lạnh nhạt với hắn khá nhiều, và các huynh trưởng cũng xem thường hắn ta.


Chỉ có Lãnh Như Tuyết, trước giờ chưa hề xem thường hắn ta, và lại, đối với yêu cầu quái lạ của hắn ta, chưa bao giờ cự tuyệt.

Chỉ có lần này, người đệ đệ trước giờ chưa hề cự tuyệt hắn ta lại chỉ vì một a hoàn mà liên tục cự tuyệt hắn ta mấy lần, vốn dĩ hắn ta muốn Ưu Vô Song chỉ vì cảm thấy có thú vị. Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết ba lần bốn lượt cự tuyệt khiến hắn ta hiếu kì.

Không lẽ, thật sự như là suy đoán của hắn ta, người đệ đệ thông minh tuyệt đỉnh, tuấn mĩ vô song của hắn ta và một a hoàn nho nhỏ kia lại có quan hệ không thể nói với người khác? Ngay cả người thân ca ca này cũng không gặp a hoàn ấy một lần?

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong bất giác cảm thấy kì lạ, hỏi: “thất hoàng đệ, đệ và nàng ta có phải có việc gì giấu huynh?”

Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, sắc mặt Lãnh Như Tuyết trầm lại, lạnh lùng đáp: “đây là việc của thần đệ, không liên quan đến lục hoàng huynh chứ?”

Thái độ của Lãnh Như Tuyết càng lạnh lùng, lòng hiếu kì của Lãnh Như Phong càng mãnh liệt, hắn đang định hỏi cho rõ ràng thì trong lúc này, đột nhiên một âm thanh lạnh nhạt truyền tới: “lục hoàngđệ, thất hoàng đệ không chịu nói với đệ bởi vì người a hoàn mà đệ muốn gặp chính là đương kim chính phi của thất hoàng đệ, cũng chính là em chồng của đệ, Ưu Vô Song!”

Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong nghe thấy tiếng nói liền cùng nhau quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào, đương kim thái tử Lãnh Như Băng đã đứng cách đó không xa, lúc này, trên mặt đang nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn bọn họ.

Lãnh Như Tuyết khi nhìn thấy Lãnh Như Băng, sắc mặt càng khó coi vô cùng, hắn cười lạnh một tiếng, giọng điệu không chút tình cảm: “xem ra, đối với việc nhà của thần đệ đại hoàng huynh biết được không ít!”

Đối diện với sự nhạo báng của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Băng chỉ cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “đối với việc nhà của bổn thái tử, thất hoàng đệ cũng biết được không ít mới đúng, phải rồi, bổn thái tử còn phải cảm tạ thất hoàng đệ đã hết mực quan tâm đến thái tử phi của bổn thái tử!”


“ngươi! Hừ!” nghe thấy Lãnh Như Băng nhắc đến Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết bất giác biến sắc, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, hàn giọng nói: “đại hoàng huynh, đây là việc của đệ và huynh, không liên quan đến Lạc Nhạn, xin đừng kéo nàng ấy vào!”

“Lạc Nhạn?” Lãnh Như Băng cười kinh miệt, cũng lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “thất hoàngđệ, hình như đệ quên rồi, bây giờ thân phận của nàng là chính phi của bổn thái tử, đệ nên gọi một tiếng hoàng tẩu!”

Lời của Lãnh Như Băng, khiến Lãnh Như Tuyết đại nộ, hắn đang tức giận thì bỗng từ trong mai lâm truyền lại một trận bước chân, tiếng một nữ tử đang kêu hét vang lại; “cứu mạng… con chó đáng chết kia, đừng có đuổi theo ta…”

Tiếp theo đó là một bóng người màu hồng đã nhanh chóng chạy ra khỏi mai lâm, và sau lưng bóng dáng ấy lai là một con chó to hung dữ.

Khi ba người nam nhân còn chưa kịp hiểu gì thì bóng dáng nho nhỏ màu hồng kia, đã nhảy lên người Lãnh Như Băng, vả lại còn cực kì thô thiển (PP:đối với tư tưởng phong kiến thôi), chỉ thấy đôi tay nàng ôm chặt lấy cổ Lãnh Như Băng, hơn nữa đôi chân siết chặt lấy hông của Lãnh Như Băng, cả người hoàn toàn treo trên thân hình cao lớn của Lãnh Như Băng.

Khi Lãnh Như Tuyết nhìn rõ người treo trên người Lãnh Như Băng, khuôn mặt tuấn mĩ càng đen hẳn, tiếp đó, tức giận hét: “Ưu Vô Song! Ngươi lại làm cái quỷ gì vậy?”


Ưu Vô Song kinh hoàng mạc định, nàng vẫn bám lấy Lãnh Như Băng không buông, quay đầu nhìn con chó to lớn vẫn đang ở dưới đất sủa nàng, lại nhìn về phía Lãnh Như Tuyết.

Thấy hắn mặt đen kịt, tràn đầy phẫn nộ, và thái độ sớm đã kinh ngạc nói không ra lời của Lãnh Như Phong, quay đầu lại nhìn người nam nhân xa lạ vì hành động đột ngột của nàng mà bất động, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo.

Nàng biết mình rất nhanh sẽ bị bị Lãnh Như Tuyết quét ra cửa, cho nên hôm nay mới lén lén ra đây, làm quen với hoàn cảnh xung quanh, nhưng mà nàng không ngờ rằng, khi nàng nghe lời của Vân Nhi, lén lén chuồn đến phía sau hoa viên, lại gặp phải con chết đáng chết đang định về phủ kia.

Và hai vị cẩu huynh kia, nhìn nhau một lúc, không chút khách khí nhảy xổng vào nàng, đối diện với vật cưng lớn như vậy, Ưu Vô Song đương nhiên là chỉ còn cách chạy.

Nhưng mà, nàng không nghĩ rằng, vị cẩu huynh này lại có tinh thần sung mãn như vậy, một mực đuổi theo nàng không buông, hại nàng chạy không nhìn đường, chạy miết đến đây, nàng vì muốn thoát khỏi con chó đáng chết kai, chủ động sà vào lòng người nam nhân xa lạ, màn kịch này, không may lại bị tên nam nhân chết tiệt kia nhìn thấy.