Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 295: Bức tranh cổ khiến người khác chấn động

Đi vào trong nhà, Ưu Vô Song không nhìn thấy mẹ nàng.

Mọi thứ trong nhà, đều không hề thay đổi, vẫn giống như trong kí ức của nàng.

Từ sau khi nàng tròn mười tám tuổi, nàng đã dọn ra khỏi đây, và cũng từ năm ấy bắt đầu, mẹ nàng đã không chịu gặp nàng, nàng cũng chưa từng trở lại đây.

Lúc nàng học đại học, ba mỗi tháng đều gửi cho nàng một khoảng tiền sinh hoạt, mãi cho đến khi nàng có công việc.

Còn đối với mẹ, nàng đã có mấy năm không gặp, chỉ là, trong căn nhà này, vẫn đầy ắp hơi thở quen thuộc của mẹ.

Trên chiếc kệ trong phòng khác, đang lẳng lặng đặt một tấm hình của cả nhà, nàng trong tấm hình ấy, mới có năm tuổi, đang được người mẹ xinh đẹp ôm trong lòng, cười tươi, còn bên cạnh mẹ, là người ba đẹp trai nho nhã.


Ưu Vô Song bước qua đấy, hai tay nhẹ nhàng sờ vào tấm hình chụp cả nhà, tấm hình ấy đã hơi vàng ố, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ, lúc ấy, cả gia đình họ, rất hạnh phúc.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Ưu Vô Song vội quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh đèn màu vàng, một phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo màu nhạt đang đứng cách nàng không xa, lúc này đang lặng lẽ nhìn nàng.

Đối diện người mẹ nhiều năm không gặp, trong lòng Ưu Vô Song có ngàn vạn lời nói nhưng đã ngăn sâu sự xa lạ trong lòng nàng, khiến nàng phút chốc không biết nói từ đâu, điều nàng duy nhất có thể làm, chính là đứng yên tại chỗ, không cử động, lặng lẽ với mẹ nhìn nhau.

Ánh mắt người phụ nữ trung niên rơi vào tấm hình chụp cả nhà trong tay Ưu Vô Song. Ánh mắt từ lạnh nhạt của bà ta, từ từ trở nên dịu dàng, bà ta từ từ bước qua, đón lấy khung hình trong tay Ưu Vô Song, sau đó lấy tấm hình chụp cả nhà từ khung hình ra, sau đó đặt vào tay Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “Tiểu Song, tấm hình này, con hãy đem đi đi, sau này mẹ không ở bên cạnh con, con nhất định phải sống hạnh phúc.”

Ưu Vô Song đối với lời mẹ nửa hiểu nửa không, nhưng bây giờ nàng đã không còn tâm trạng đi mài mò ý lời nói của mẹ, đối với sự quan tâm của người mẹ lạnh nhạt với mình nhiều năm qua, nàng chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, có cảm giác muốn lớn tiếng khóc.

Nhưng nàng đã không, nàng chỉ sững người, không động đậy nhìn mẹ, nàng không hiểu, bà ta đã nhiều năm không quan tâm nàng, tại sao bây giờ đột nhiên quan tâm nàng như vậy.

Người phụ nữ trung niên như nhìn ra cách nghĩ trong lòng Ưu Vô Song, ánh mắt bà ta thoáng qua tia áy náy và hối hận, bà ta nhẹ nhàng kéo lấy Ưu Vô Song, đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Song, xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ cứ tưởng, không muốn gặp con, con sẽ không đau lòng, nhưng Tiểu Song, con hãy nói cho mẹ biết, con có hận ba con và mẹ không?’

Hai tay Ưu Vô Song từ từ quấn lên vai mẹ, dựa đầu vào lòng mẹ, nước mắt từ từ lăn dài trên má nàng, qua một lúc sau, nàng mới nghẹn ngào nói: “mẹ, nói cho con biết, đây rốt cuộc là việc gì? Hãy nói cho con biết…”

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên đầy vẻ bi thống, bà ta dùng tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rơi trên gương mặt Ưu Vô Song ra, âm thanh có chút phiêu dật nhỏ tiếng nói: “Tiểu Song, con vẫn muốn trở về đúng không? Con muốn trở về bên cạnh cậu ta, cậu ta có phải đối xử với con rất tốt?”

Ưu Vô Song nghe thấy lời của mẹ, lòng giật nảy, nàng vội ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn mẹ, qua một lúc lâu, mới vội níu lấy áo mẹ, giọng run rẩy hỏi: “mẹ, mẹ vừa nói gì?”


Người phụ nữ trung niên khẽ thở dài, bà ta đột nhiên đẩy Ưu Vô Song ra, sau đó đi đến chiếc tủ cạnh tường lấy ra một cuộn tranh hơi ố vàng, sau đó đi trở lại.

Bà ta đưa cuộn tranh trong tay cho Ưu Vô Song, ánh mắt chứa đựng mệt mỏi không nói nên lời, nói: “Tiểu Song, con hãy tự xem rồi sẽ hiểu.”

Ưu Vô Song không hiểu đón lấy cuộn tranh trong tay mẹ, sau đó từ từ mở ra.

Khi ánh mắt nàng rơi vào bức tranh, nàng suýt chút nữa hét lên, cả người cứ như ngơ hẳn, nhìn chằm chằm bức tranh.

Bức tranh ấy, tuy được giữ rất kĩ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây là một bức tranh đã lâu năm, bức tranh cực kì cổ xưa, ngay cả giấy dùng để vẽ, cũng là cổ xưa, là loại giấy hơi thô cứng mà người xưa đã từng dùng.

Và đây, vốn không phải là điều khiến Ưu Vô Song kinh ngạc, mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là, người trong bức tranh.


Đây là một bức tranh vẽ cả gia đình bình thường.

Trong tranh, một nam tử tuấn mĩ thân mặc long bào màu vàng không phải là ai khác, mà chính là Lãnh Như Tuyết, còn bên cạnh hắn, nữ tử mặc y phục màu tím nhạt chính là nàng, còn có, một đứa bé khoảng bảy tám tuổi được nàng ôm trong lòng, đó chính là con trai nàng, Niệm Nhi.

Sao có thể? Ưu Vô Song chỉ cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, sao nàng lại có ở trong tranh? Sao có thể?

Nàng còn nhớ, khi nàng xuyên không, là linh hồn nàng nhập vào Ưu Vô Song kia, dung mạo của nàng ta và dung mạo của nàng ở thế kỉ 21 một chút cũng không giống nhau, nhưng nay, người trong bức tranh này rõ ràng là bộ dạng ở thế kỉ 21 của nàng, việc này là sao?

Ưu Vô Song không dám tin, nếu như không phải nàng nhìn thấy dung mạo quen thuộc của Lãnh Như Tuyết và con trai, nàng cơ hồ còn tưởng mẹ đang đùa với nàng!

Nhưng, nàng biết là không phải, nàng biết đây là sự thật! Lòng nàng chấn động, nhưng một dự cảm vui mừng lại phút chốc dâng lên trong lòng, nếu như đã có bức tranh này, vậy thì việc này có nghĩa là nàng vẫn còn có thể trở về? Trở về bên cạnh Lãnh Như Tuyết và con trai?