Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 235: Sự ôn nhu của Tiêu Tịch

Nhìn bộ dạng đau đớn của Lưu đại má, Ưu Vô Song bất giác lo lắng hỏi: “Lưu đại má, người có phải ngã phải đâu không? Có nặng không?”

Cơ thể lực cường của Lưu đại má đang khẽ run rẩy, Lưu đại má đau đớn nhíu mày, nói: “hình như ta bị trật lưng rồi, Vô Song, hãy mau dìu ta lên giường nằm một lúc.”

Ưu Vô Song không dám chậm trễ, vội cùng Vân Nhi dìu Lưu đại má vào nhà, còn Tiêu Tịch cũng theo sau đi vào, đợi khi Ưu Vô Song dìu Lưu đại má lên giường nằm nghỉ xong, Tiêu Tịch liền nói với Lưu đại má: “đại má, tại hạ biết chút y thuật, nếu như đại má không chê thì hãy để tại hạ xem cho người, có được không?”

Lưu đại má tuy đối với sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Tịch cảm thấy kì lạ, nhưng biết Tiêu Tịch và Ưu Vô Song quen biết, cho nên liền gật đầu: “vậy thì phiền công tử.”

Thấy Tiêu Tịch chẩn trị cho Lưu đại má, Ưu Vô Song nhỏ tiếng phân phó Vân Nhi đứng một bên giúp, rồi sau đó bước ra ngoài.

Lưu Hiên và Lưu đại thúc vẫn đang ở trong vườn, Ưu Vô Song bước ra, liếc nhìn Lưu đại thúc, nói: “Lưu đại thúc, người không sao chứ?”

Lưu đại thúc lắc đầu: “Vô Song cô nương, cô nương không cần lo lắng, ta không sao, chỉ là…….đại má thế nào rồi?”


Ưu Vô Song nhìn ánh mắt lo lắng kia của Lưu Hiên, cười nói: “Lưu đại thúc, người yên tâm, bằng hữu kia của Vô Song tinh thông y thuật, Lưu đại má sẽ không sao.”

Sau khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Lưu đại thúc tựa như nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn nhíu chặt mi mày, phảng phất như có tâm sự gì.

Còn Lưu Hiên đột nhiên nhìn Ưu Vô Song, thần sắc có chút do dự nói: “Vô Song……vị…….công tử dó là bằng hữu của cô nương sao?”

Ưu Vô Song khẽ gật đầu. Xem như trả lời Lưu Hiên.

Mặt Lưu Hiên đột nhiên ửng hồng, do dự một lúc, đang định nói gì, nhưng lại không nói ra.

Và lúc này, Tiêu Tịch đã đi từ trong nhà ra.

Ưu Vô Song thấy y bước ra, liền hỏi: “Tiêu Tịch, Lưu đại má không sao chứ?”

Tiêu Tịch mỉm cười, nói: “nàng yên tâm, Lưu đại má không sao, chỉ là khi ngã xuống đất, không cẩn thận trật lưng, mỗi ngày thoa thuốc, nghỉ ngơi một thời gian, sẽ không có gì đáng ngại.”

Ưu Vô Song gật gật đầu, lại trầm mặc, kì thực, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiêu Tịch, nàng muốn hỏi y, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng trong nhất thời cái gì cũng nói không ra, phảng phất như tất cả các lời nói đều nghẹn trong cổ họng.

Tiêu Tịch tựa như nhìn ra tâm sự của Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, nói: “Vô Song, cùng tar a ngoài đi dạo một lúc chứ?”

Ưu Vô Song khẽ do dự một hồi, sau đó gật đầu, cùng Tiêu Tịch, đi khỏi vườn.


Ra khỏi vườn, một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến lòng Ưu Vô Song bình lặng không ít, nàng đi đến bên dưới cái cây lớn cách đó không xa, dừng bước chân, nhìn Tiêu Tịch, hỏi: “Tiêu Tịch, huynh không phải ở Quân sơn sao? Sao huynh lại ở đây?”

Tiêu Tịch không lập tức trả lời Ưu Vô Song, mà chỉ chăm chú nhìn Ưu Vô Song, rồi mới nói: “ta vốn dĩ đến kinh thành có chút việc, nghe tin nàng và thất vương gia chuẩn bị thành thân, cho nên liền đến thất vương phủ một chuyến, nhưng lại được biết, nàng đã rời khỏi thất vương phủ. Do đó, ta liền trên đường tìm kiếm, nhưng không ngờ lại tìm được nàng ở đây.”

Nghe thấy Tiêu Tịch nhắc đến Lãnh Như Tuyết, cơ thể Ưu Vô Song khẽ cứng đờ, nàng tuy đã quyết định rời khỏi hắn, rời khỏi kinh thành, không quay trở lại, nhưng mỗi khi nghe thấy việc có liên quan đến hắn, lòng nàng vẫn khẽ nhói đau.

Tiêu Tịch nhìn bộ dạng thoáng chút thương tâm của Ưu Vô Song, bất giác thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Vô Song, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng sao lại đột nhiên muốn rời khỏi? Có thể nói cho ta biết không?”

Nghe tiếng nói dịu dàng của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song không còn kìm nén được cơn cay đắng trong lòng, mũi cay cay, nước mắt phút chốc trào dâng khỏi khóe mắt.

Ttt thấy Ưu Vô Song đột nhiên rơi lệ, lòng không nhẫn tâm, dịu dàng an ủi: “đừng khóc, nếu như nàng không muốn nói thì không nói.”

Ưu Vô Song nước mắt mơ hồ nhìn Tiêu Tịch, và sự ôn nhu trong mắt y, không kìm nén được sự ủy khuất trong lòng, dựa vào bờ vai Tiêu Tịch lớn tiếng khóc.

Còn Tiêu Tịch thầm cảm nhận được sự đau khổ trong lòng Ưu Vô Song, cho nên, y không nói gì, mà chỉ ôn nhu ôm lấy nàng, lặng lẽ đứng yên.


Qua một hồi lâu, Ưu Vô Song mới từ từ dừng khóc, sau đó lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Tiêu Tịch, nhìn vết đọng nước mắt trước ngực y, bất giác đỏ mặt, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu, nói: “xin lỗi, ta làm dơ y phục của huynh rồi……Tiêu Tịch, ta……..”

Tiêu Tịch khẽ mỉm cười: “không sao, Vô Song, nàng biết là ta không để tâm việc ấy.”

Nhìn đôi mâu đen sáng trong của Tiêu Tịch, lòng Ưu Vô Song càng cảm thấy chua chát, nước mắt khó khăn lắm mới dừng được kia lại từ từ lăn dài trên má, nàng nghẹn ngào nói: “Tiêu Tịch, cảm ơn huynh……….”

Tiêu Tịch nhìn bộ dạng thương tâm của Ưu Vô Song, lòng bất giác khẽ nhói đau, y khẽ thở dài, đưa tay lau đi nước mắt trên má Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nếu như trong lòng không thể từ bỏ thì hãy trở về đi, nàng hà tất phải hành hạ bản thân mình như vậy?”

Ưu Vô Song cắn chặt môi, quật cường lắc đầu, nói: “nếu như ta đã rời khỏi thì sẽ không quay trở về, hơn nữa………hắn……….hắn bây giờ có lẽ đã quên ta rồi…………….”

Đôi mâu đen sáng trong của Tiêu Tịch thoáng qua tia do dự, phảng phát như muốn nói gì, nhưng nhìn gương mặt quật cường của Ưu Vô Song, cuối cùng cũng không nói ra, mà hóa thành một tiếng thở dài sâu lắng.