Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 202: Nước mắt lặng lẽ

Ưu Vô Song lúc này cứ như một du hồn, tê dại mà đi, nàng không biết bản thân muốn đi đâu, nàng cũng không biết bản thân muốn làm gì.

Bây giờ, việc duy nhất trong lòng nàng muốn làm, chính là rời xa nơi này, chỉ có như vậy, tim nàng mới không đau, nàng mới không khó chịu.

Vân Nhi nhìn bộ dạng thất thần lạc mạc của nàng, lòng gấp như lửa đốt, sâu trong thâm tâm bất giác thầm trách Lãnh Như Tuyết nhẫn tâm, vương gia rõ ràng thích tiểu thư, hắn làm sao có thể thân mật như vậy cùng với nữ tử khác? Ngoài xa, vang lên tiếng vó ngựa, phút chốc kinh động Vân Nhi còn chìm trong suy tư.

Nhìn xe ngựa lao đến vội vã, Vân Nhi kinh hoảng nhìn Ưu Vô Song vẫn không hể hay biết đang đi giữa đường, nàng ta giật mình hét thất thanh: “tiểu thư…..”

Theo sau tiếng gọi của Vân Nhi, chớp mắt xe ngựa đã tiến đến gần, mắt nhìn sắp đâm phải thân hình nhỏ bé của Ưu Vô Song, chính trong lúc này, trong xe ngựa bỗng có một người đột nhiên lao ra, động tác nhanh như chớp, bay  nhanh đến xô ngã Ưu Vô Song tránh sang một bên, xe ngựa sượt qua bên cạnh hai người.

Vân Nhi hồn vẫn chưa định, đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ưu Vô Song, lo lắng gọi: “tiểu thư, người sao rồi? có bị thương không?”


Lúc này, người đó đã dìu Ưu Vô Song dậy, hắn ta nhìn Vân Nhi, bất giác kinh ngạc nói: “Vô Song, Vân Nhi, các người sao lại ở đây?”

Vân Nhi lúc này mới nhìn rõ người cứu Ưu Vô Song kia chính là lục vương gia Lãnh Như Phong, nhất thời vội vã dìu lấy Ưu Vô Song, nói với Lãnh Như Phong: “lục vương gia, người mau mau cứu tiểu thư nhà nô tì…..”

Nghe thấy lời của Vân Nhi, Lãnh Như Phong bất giác sửng sốt, hỏi: “Vô Song sao vậy? Các người không phải ở trong phủ của thất hoàng đệ sao? Sao lại ở đây?”

Nói rồi, Lãnh Như Phong bất giác ngờ hoặc nhìn Ưu Vô Song, lại thấy sắc mặt giai nhân trắng bệch, hai mắt vô thần.

Hắn ta giờ mới phát hiện Ưu Vô Song không ổn, bất giác hỏi Vân Nhi: “đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư nhà ngươi sao lại trở nên như vầy? Thất hoàng đệ đâu?”

Vân Nhi nhìn bộ dạng thẫn thờ của Ưu Vô Song, lòng bất giác chua đắng, khóc nói: “sáng nay, tiểu thư và nô tì chuẩn bị ra cửa, nhưng, lại ngay ngoài cửa, nhìn thấy thất vương gia và một nữ tử khác ôm nhau, sau đó tiểu thư trở nên như vầy, bất kể nô tì có gọi người thế nào, người cũng không có phản ứng, thất vương gia, người nhất định phải cứu tiểu thư nhà nô tì…..”

Nghe thấy lời của Vân Nhi, hai mày Lãnh Như Phong nhíu lại, tình cảm của đệ đệ mình đối với Ưu Vô Song hắn ta nhìn thấy rất rõ, và lời của Vân Nhi, hắn ta lại không thể không tin, bởi vì, Vân Nhi không cần thiết phải gạt hắn ta, càng hơn nữa, nhìn bộ dạng của Ưu Vô Song, nàng hiển nhiên là bị đả kích phải.

Lúc này, phu xe trước mặt đã nhanh chóng cho xe ngựa quay trở lại, Lãnh Như Phong khẽ trầm tư đôi lúc, sau đó ôm lây Ưu Vô Song, nói với Vân Nhi: “ta bây giờ phải vào cung, ngươi và tiểu thư ngươi hãy vào cung trước đi!”

Dứt lời, cẩn thận ôm lấy Ưu Vô Song lên xe ngựa.

Vân Nhi có chút bất an theo sau, nàng ta hìn thấy Lãnh Như Phong sau khi lên xe ngựa, vẫn ôm lấy tiểu thư mình trong lòng, bất giác có chút ngạc nhiên nhìn Lãnh Như Phong, mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.


Xe ngựa chạy như bay, rất nhanh đã đến trước cửa cung, Lãnh Như Phong không quan tâm ánh mắt của những người bên cạnh, vẫn cứ ôm lấy Ưu Vô Song, đi vào biệt cung của hắn ta, cho đến khi an bài cho nàng xong, mới vội vã thượng triều.

Vân Nhi có chút thấp thỏm không yên ngồi bên cạnh Ưu Vô Song, nhìn hai mắt vô hồn của nàng, không nhịn được khóc nói: “tiểu thư, người đừng tự hành hạ bản thân mình có được không? Người có biết không, khi nãy nếu như không phải gặp được lục vương gia, người bây giờ đã bị xe ngựa đâm phải rồi, nếu như người có mệnh hệ gì, người bảo nô tì phải làm sao sóng tiếp a!”

Vân Nhi nói trong tiếng khóc, Ưu Vô Song cuối cùng cũng có phản ứng, nàng đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Vân Nhi, cay đắng nói: “Vân Nhi, đừng khóc……ta không sao……”

Nói rồi, nàng tự mình cũng không khống chế được, hai dòng lệ cứ thế mà chảy xuống.

Vân Nhi thấy Ưu Vô Song rơi lệ, lòng càng cay đắng, nàng ta vội lao vào lòng Ưu Vô Song, khóc toáng lên.

Ưu Vô Song không còn an ủi Vân Nhi, bởi vì, ngay cả nàng tim cũng đang rỉ máu, nàng chỉ ôm chặt Vân Nhi vào lòng, mặc cho những bi thương ấy hóa thành lệ tuôn xuống, nàng cắn chặt đôi môi trắng nhạt của mình, nhưng vẫn khống chế được bản thân, không khóc thành tiếng.


Không biết qua bao lâu, lòng Ưu Vô Song cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bất kể thâm tâm có đau đớn tới đâu, nhưng nàng vẫn lựa chọn lờ đi.

Sâu thẳm trong thâm tâm nàng, nàng tự nói với mình, nhất định phải kiên cường, nàng là Ưu Vô Song, là linh hồn thế kỉ 21, sự kiêu ngạo của nàng, lòng tự tôn của nàng, không cho phép nàng vì một người nam hân không yêu mình là khóc!

Nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng ôm lấy vai Vân Nhi: “Vân Nhi, xin lỗi, để người phải lo lắng rồi!”

Vân Nhi thút thít, nhìn Ưu Vô Song, nói: “tiểu thư, người sau này không được như vậy nữa, người có biết không, người suýt chút nữa dọa chết nô tì rồi.”

Nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Vân Nhi, lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên cảm giác áy náy, nàng đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên mặt Vân Nhi, một lần nữa nói: “Vân Nhi, xin lỗi……..”

Sống mũi Vân Nhi cay cay, nàng ta níu lấy tay Ưu Vô Song, nghẹn ngào: “tiểu thư, người không cần xin lỗi nô tì…..đây không phải là lỗi của tiểu thư…..đề là tại vương gia……vương gia làm sao có thể như vậy…………..”