Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 177: Loại quả kì lạ

Lãnh Như Tuyết nghe thấy Ưu Vô Song nhắc đến Tiêu Tịch, trong lòng bất giác cảm thấy không thoải mái, hắn đi lên phía trước, ôm Ưu Vô Song vào trong lòng, bá đạo nói: “Nữ nhân, nàng nhớ lấy, ngoài bổn vương ra, nàng không được nghĩ đến người nam nhân khác! Nghe chưa!”

Ưu Vô Song bây giờ vừa đói vừa mệt, cộng thêm kịch độc trong người, cơ thể sớm đã sức cùng lực kiệt, nào còn tâm trạng quan tâm Lãnh Như Tuyết nói gì, nàng mệt mỏi dựa đầu vào vai Lãnh Như Tuyết, chản nản nói: “Lãnh Như Tuyết, nơi này căn bản không cso bảo tàng gì, lối vào đã khép lại, xem ra chúng ta nhất định bị nhốt trong này mà đói chết.”

Lãnh Như Tuyết cũng biết ý trong câu nói của Ưu Vô Song, nhưng mà hắn không bi quan như Ưu Vô Song, bởi vì hắn cảm thấy, nếu như bích môn ấy dùng máu của hắn và Ưu Vô Song mới có thể mở ra, vậy thì họ có thể vào đây, nhất định là thiên ý, cho nên, họ nhất định có thể ra ngoài.

Nghĩ tởi đây, đôi tay ôm lấy Ưu Vô Song của Lãnh Như Tuyết bất giác siết chặt thêm, sau đó an ủi nói: “Nữ nhân, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, hãy tin ta.”

Ưu Vô Song bề ngoài nhìn có vẻ kiên cường, nhưng thật ra, nội tâm nàng thập phần yếu đuối, cộng thêm, nàng bây giờ thân mang kịch độc, ý chí so với ngày thường càng yếu ớt, nay lại bị nhốt trong nơi không thấy ban ngày này, lòng sớm đã không chịu nổi nữa.


Bởi vì, dù nàng có kiên cường đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nay nàng nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, không còn nhịn được nữa, ôm chầm lấy Lãnh Như Tuyết, vùi đầu vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.

Nàng không muốn xuyên không, nhưng ông trời lại bắt nàng xuyên không, đưa nàng một linh hồn không ai giúp đỡ đến cổ đại xa lạ này, nàng không gặp được người thân quen thuộc của nàng, và nay nàng lại bị nhốt ở đây, không biết có thể tiếp tục sống để rs ngoài không.

Ưu Vô Song lúc này giống như một đứa trẻ bất lực, nàng ôm chặt Lãnh Như Tuyết, để những ủy khuất trong lòng hóa thành nước mắt, thoải mái tuôn trào.

Lãnh Như Tuyết bị Ưu Vô Song ôm chặt, cơ thể trước tiên là sửng sốt, nhưng nét mặt rất nhanh trở nên cực kì ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ưu Vô Song, không nói gì, chỉ yên lặng, mặc cho Ưu Vô Song òa khóc trong lòng hắn.

Vì hắn biết, thứ nàng cần nhất bây giờ, chính là một vòng tay ấm áp, an toàn.

Chỉ là, khi hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, lòng khẽ đau nhói, không biết từ lúc nào, tiểu nữ nhân bị hắn ôm trong lòng này lại có thể dễ dàng lay động trái tim hắn, ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.

Nhưng mà, trong lòng hắn lại không hề có chút bất mãn, trong thâm tâm hắn, thậm chí còn hy vọng cả đời này cứ ôm nàng như vậy, mãi không buông tay.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Ưu Vô Song khóc mệt, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ là nàng vẫn vùi đầu trong lòng Lãnh Như Tuyết, không động đậy.

Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, không ai nói chuyện, không biết qua bao lâu, đột nhiên một âm thanh cổ quái truyền đến, ngắt đi không khí yên tĩnh.


Lãnh Như Tuyết nghe thấy âm thanh ấy, bất giác cười nhẹ thành tiếng.

Còn khuôn mặt Ưu Vô Song phút chốc đỏ ửng, bởi vì, âm thanh đó không phải là âm thanh nào khác, mà chính là âm thanh kháng nghị vì đói phát ra từ bụng nàng.

Nghe thấy tiếng cười có chút cố nhịn của Lãnh Như Tuyết, nàng có chút thảm bại đẩy hắn ra, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”

Nụ cười trên mặt Lãnh Như Tuyết vẫn không thay đổi, nhìn Ưu Vô Song buồn cười đáp: “Nữ nhân, nàng đói rồi à? Ta từng nghe phụ hoàng nói qua, thứ quả này thực ra có thể ăn, vì chúng không có độc, nếu như nàng đói, chúng ta hãy hái chút ăn, nói chung ngoài thứ này ra, chúng ta không còn gì để ăn.”

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không đợi Ưu Vô Song nói gì, liền tự đi về phía trước, hái từ trên cây xuống vài quả đỏ tươi, sau đó dùng nước rửa sạch, đưa cho Ưu Vô Song.

Ưu Vô Song lúc này vừa đói vừa khát, nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói những quả này có thể ăn, thì đã không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận lấy, cắn nột miếng lớn.


Lãnh Như Tuyết nhìn tướng ăn thô lỗ của Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, cũng lấy một quả ăn.

Quả có vị thật sự rất ngọt, Ưu Vô Song sau khi ăn hết một quả, dư vị chưa tận, không bao lâu sau, nàng rất nhanh đã ăn sạch những quả mà Lãnh Như Tuyết hái cho nàng.

Mãi cho đến khi nàng không cảm thấy đói nữa, nàng mới dừng lại, nhìn Lãnh Như Tuyết, đang định bảo hắn hái thêm một ít đem về thạch thất, nhưng đột nhiên một nguồn nóng từ sâu trong người nàng dâng lên, nàng cảm thấy cơ thể mình rất nóng, ánh mắt nhìn Lãnh Như Tuyết cũng mơ hồ dần.

Và lúc này, Lãnh Như Tuyết cũng cảm nhận được sự kì lạ trong cơ thể mình, hắn vội quăng đi quả đỏ tươi còn chưa ăn hết, đi nhanh đến bên Ưu Vô Song, ôm lấy nàng, vội vàng nói: “Nữ nhân, nàng sao vậy?”

Ưu Vô Song chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, một nhiệt nóng không biết từ đâu dâng lên trong người, phảng phất cứ như muốn bùng nổ, còn sự động chạm của Lãnh Như Tuyết lại khiến nàng có một cảm giác trước nay không có, nàng vô thức đưa hai tay leo lên người Lãnh Như Tuyết, phảng phất cứ như vậy thì nàng mới không cảm thấy khó chịu, cảm giác nóng ấy mới khẽ giảm bớt.