Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 124: Ngươi muốn mưu sát thân phu

Cùng với mỗi lời quá đáng của Lãnh Như Tuyết, cơ thể Ưu Vô Song ngày càng lặng hẳn, cuối cùng, nàng không còn nhịn được, quay mạnh người lại, đưa tay vỗ mạnh lên người Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “ngươi câm miệng cho ta! Tên……..”

Tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song còn chưa nói hết, lại bị tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Như Tuyết ngắt đi.

Nàng chẳng qua chỉ vỗ nhẹ hắn một cái, lại không có làm gì hắn, hắn có cần hét ta vậy không chớ?

Ưu Vô Song có chút nghi ngờ nhìn Lãnh Như Tuyết, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, dung nhan tuấn mĩ khẽ nhăn lại, trên trán chui ra lớp mồ hôi mỏng, lúc này hắn đang cả mặt đau khổ nhìn bụng mình.

Ưu Vô Song chỉ thuận theo ánh mắt của Lãnh Như Tuyết mà nhìn, chỉ thấy tay nàng lúc này đang ấn vào vết thương trên bụng hắn, có lẽ do khi nãy nàng mới vỗ một cái, nên lớp băng gạt trắng đã nhuốm máu tươi, vết máu đang từ từ lan rộng.

Nàng nhìn Lãnh Như Tuyết sắc mặt đau khổ, sau đó vội vàng thu tay lại, không quan tâm trên tay còn dính máu của Lãnh Như Tuyết, hỏi: “ngươi vẫn ổn chứ?”


Lãnh Như Tuyết biểu tỉnh đau khổ hít một hơi, trừng mắt nhìn Ưu Vô Song, cắn răng nói: “Ưu Vô Song, nữ nhân này! Ngươi định mưu sát thân phu hả?”

Ưu Vô Song nuốt nuốt bọt, nhìn Lãnh Như Tuyết đau đến chảy ả mồ hôi, chu chu miệng, nói: “sao ngươi nói khó nghe vậy? Cái gì mưu sát thân phu? Nếu ta muốn giết ngươi, đêm qua nhân lúc ngươi hôn mê, một đao đã giết quách ngươi rồi! Còn phải đợi tới bây giờ sao? Ta đã nói rồi ta không cố ý, sao ngươi nghĩ nhiều vậy?”

Lãnh Như Tuyết căm giận nhìn Ưu Vô Song, nói: “ theo bổn vương thấy là ngươi cố ý! Ngươi bất mãn với thân hình của bổn vương, cho nên mới cố ý vỗ vào vết thương của bổn vương! Hừ! Bây giờ ngươi hại vết thương bổn vương lại chảy máu rồi, mau băng bó lại cho bổn vương! Không lẽ ngươi muốn bổn vương chảy máu tới hết sao? Nếu như vậy, bổn vương có làm ma cũng không tha cho ngươi!”

Ưu Vô Song liếc hắn một cái, không hài nhìn Lãnh Như Tuyết: “ngươi yên tâm, ta thấy ngươi tráng kiện như trâu! Mới chảy có chút máu, không chết đâu!”

Dứt lời, lòng Ưu Vô Song thầm trù: tốt nhất chảy chết ngươi luôn! Đỡ phải lưu lại thế gian làm hại người!

Lãnh Như Tuyết giận dữ nhìn Ưu Vô Song, nói: “nữ nhân đáng chết, ngươi dám đem bổn vương so với một con trâu?”

Ưu Vô Song nghe thấy lời Lãnh Như Tuyết, trước tiên là khẽ sửng sốt, rất nhanh “phụt” một tiếng, cười phì lên, chỉ vào Lãnh Như Tuyết mà nói: “ngươi giận gì chứ? Là chỉ nói là cơ thể ngươi tráng kiện như con trâu, không chết nổi thôi!”

“ngươi!’ Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song đang cười hắn, bất giác đại nộ, nhất thời quên mất thương tích trên người, nhảy từ trên giường lên, nhưng lại không ngờ động tới vết thương, “ai da” một tiếng, ngã trở lại giường.

Ưu Vô Song thấy vết thương vì sự cử động của hắn mà chảy nhiều máu, lập tức không còn dám cười nữa, đứng nhanh dậy nói: “được rồi, ta thật sự không phải cười ngươi, ngươi đừng có cử động nữa, bây giờ đại phu không có ở đây, nếu như vết thương rách ra, ta sẽ không băng bó lại giúp ngươi đâu.”


Lãnh Như Tuyết lúc này hiển nhiên đau đớn cực điểm, hắn hít một hơi sâu, sau đó “hừ” một tiếng, quay đầu đi nơi khác không thèm quan tâm Ưu Vô Song.

Ưu Vô Song thấy hắn không cự động bậy, cũng yên tâm hẳn, tiếp tục ngồi lại vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Có lẽ vì sự việc khi nãy cho nên không ai trong họ nói gì, Lãnh Như Tuyết quay đầu vào giường, không biết là đã ngủ chưa.

Còn Ưu Vô Song nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, sau đó cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, rồi nằm trên bàn ngủ.

Nhưng thời tiết bây giờ lạnh giá, nàng nằm trên chiếc bàn vừa cứng vừa lạnh căn bản không ngủ được, nàng chỉ còn cách dựa vào giường.

Nhưng một lúc sau, Ưu Vô Song lại cảm thấy ngủ không được, nàng nhìn ra ngoài cửa, phát hiện, không biết từ bao giờ, ngoài trời đã đen kịt, ở thời đại này, trời hễ đen, thời tiết sẽ trở nên cực kì lạnh giá, tuy trong phòng có lò sưởi, nhưng mà nàng vẫn bị lạnh đến co lại thành một cục, căn bản không thể nào ngủ được.


Thụy nhãn mông lung nhìn chiếc giường dày chắc, chiếc chăn lớn, lại nhìn khoảng trống trên giường, nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng không nhịn được sự cám dỗ, nàng cởi giày, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, sau đó cẩn thận đắp lấy chăn, chìm vào giấc ngủ.

Ưu Vô Song nào có biết, lúc nàng leo lên giường, Lãnh Như Tuyết một mực nhắm chặt đôi mắt kia lại đột nhiên mở mắt, khóe môi khẽ cong lên.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thở đều khẽ vang lên, mới cẩn thận quay người lại, nhẹ nhàng dựa gần Ưu Vô Song, cẩn thận tránh vết thương trên người, ôm nữ nhân đã ngủ say vào trong lòng.

Ưu Vô Song trong mộng cảm nhận được sự ấm áp từ người Lãnh Như Tuyết truyền lại, vô tình dựa sát vào người Lãnh Như Tuyết, miệng thì thầm: “Tiêu Tịch ta thích huynh lắm.”

Vốn dĩ Lãnh Như Tuyết thần sắc ôn như ôm lấy Ưu Vô Song, nhưng khi nghe thấy lời nói mơ của nàng, sắc mặt phút chốc trở nên cực kì khó coi, nữ nhân đáng chết, trong lòng hắn mà còn dám nghĩ tới người khác, Tiêu Tịch kia là thứ gì? Nghe tên rất giống tên một nam nhân, từ lúc nào có thêm một tên Tiêu Tịch vậy? Sao hắn không biết? Xem ra, đợi nữ nhân này tỉnh dậy, hắn phải hỏi nàng đàng hoàng, thân là vương phi của Lãnh Như Tuyết hắn, trong lòng dám nghĩ tới nam nhân khác, nữ nhân này quả là phản rồi mà!