Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 104: Quyết định của hoàng đế

Đối diện với sự truy hỏi của hoàng đế, Lãnh Như Tuyết nhất thời á khẩu, đúng vậy, hắn không phải là không thích ả sao? Hắn sao lại không đồng ý hưu phi?

Trước kia, hắn không từ ả là bởi vì sợ phụ hoàng trách móc và Ưu thừa tướng bất mãn, nhưng mà, bây giờ phụ hoàng đích thân hạ chỉ, Ưu thừa tướng cũng đồng ý rồi, hắn tại sao không từ ả điên đó?

Nhất thời, Lãnh Như Tuyết lặng người, tự bản thân hắn cũng không biết tại sao mình không đồng ý từ Ưu Vô Song, nhưng mà trong lòng hắn giờ đây có một cảm giác mãnh liệt, đó chính là tuyệt đối không thể từ Ưu Vô Song, hắn không thể mất đi ả, càng không nguyện ý thấy ả sà vào lòng người khác.

Mất đi? Lãnh Như Tuyết đột nhiên kinh ngạc, hắn bị lòng của chính bản thân dọa giật mình, hắn từ khi nào để ý đến nữ nhân đó? Hắn không phải một mực rất ghét ả sao?

Không lẽ…..hắn thật sự có cảm giác đối với nữ nhân đó? Việc này sao có thể được? Hắn làm sao có thể thích nữ nhân ấy?

Nhưng mà, nếu như không phải có cảm giác với nữ nhân đó, thì tại sao hắn không đồng ý từ ả?


Lãnh Như Tuyết rất muốn tìm cái cớ tự nói với bản thân rằng hắn không yêu Ưu Vô Song, nhưng mà hắn lại không tìm được, bởi vì, ý niệm không muốn hưu phi trỗi dậy rất mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi hắn không thể nói dối bản thân.

Hoàng đế thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, trong lòng bỗng dưng có chút hiếu kỳ, nói: “Tuyết Nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy? Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”

Lãnh Như Tuyết ngẩn đầu, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong một cái, sau đó mới nói với hoàng đế: “phụ hoàng, lúc trước nhi thần kì thực không thích thất vương phi, đó là bởi vì nàng thần trí bất minh, nhưng mà bây giờ nàng đã khỏi rồi, hơn nữa, những ngày nay nhi thần đã yêu nàng sâu nặng, mong phụ hoàng thu hồi thánh chỉ bắt nhi thần hưu phi.”

Những lời này của Lãnh Như Tuyết khiến sắc mặt Lãnh Như Phong đại biến, còn Ưu Thành Minh thì vui mừng khôn xiết.

Biết được ái nữ đã khỏi điên dại, Ưu Thành Minh trong lúc vui mừng, không để ý đến sự có mặt của hoàngthượng, kéo lấy tay áo Lãnh Như Tuyết, cảm động mà hỏi: “thất vương gia, người nói thật không? Vô Song….Vô Song thật sự khỏi rồi sao?”

Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, nói: “đúng vậy, nàng sau khi cùng ta đại hôn, đột nhiên đã khỏi hẳn.”

Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia kì dị, tay hoàng đế đang run, hiễn nhiên là nội tâm đang kích động, qua một lúc lâu, ông ta mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau đó đưa ánh mắt sang Lãnh Như Phong: “Phong Nhi, nếu như Tuyết Nhi không nguyện ý hưu phi, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng hắn, cho nên, ngươi hãy đổi điều kiện khác đi.”

Lãnh Như Phong sắc mặt trắng bệt, hắn ta không ngờ rằng kết quả lại là vậy, hắn ta càng không ngờ, Lãnh Như Tuyết lại thừa nhận mình thích Ưu Vô Song trước mặt phụ hoàng.

Bây giờ như vậy, phụ hoàng tuyệt đối không hạ chỉ, còn hắn ta lại phải cưới công chúa Tử Việt quốc làm phi tử!


Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong chỉ cảm thấy trong lòng lạc lõng, hắn ta nhìn hoàng đế, có chút không cam tâm nói: “phụ hoàng, nếu như thất hoàng đệ không đồng ý từ thất vương phi, vậy thì thôi vậy, chỉ là hôn sự của nhi thần và công chúa Tử Việt quốc mong phụ hoàng có thể trì hoãn.”

Hoàng đế nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: “Phong Nhi, đoàn tiễn thân của Tử Việt quốc không lâu nữa sẽ tới Tây Diệm chúng ta, hôn sự này sao có thể trì hoãn?”

Lãnh Như Phong vốn o trả lời hoàng đế, hắn nhìn Lãnh Như Tuyết, nghiến răng nói: “phụ hoàng, hôn sự của công chúa Tử Việt quốc là phụ hoàng thay nhi thần định đoạt, nhưng mà, nhi thần chưa hề gặp qua công chúa Tử Việt quốc, hơn nữa, công chúa Tử Việt quốc cũng chưa gặp qua nhi thần, nếu như đến lúc đó, công chúa Tử Việt quốc vốn không thích nhi thần, như thế không phải là phụ ý tốt của phụ hoàng?”

Nghe thấy những lời này của Lãnh Như Phong, hoàng đế bất giác khẽ chấn động, ông ta trầm ngâm một lúc, nói: “Phong Nhi, ngươi nói không sai, đúng là trẫm đã quá vội vàng, nhưng mà, trong các con của trẫm, ngươi khá nhất, công chúa Tử Việt quốc nếu không thích ngươi mới là việc khó.”

Nghe thấy hoàng đế nói thếm trong lòng Lãnh Như Phong cực kì vui mừng, hắn vội nói: “về việc này, phụ hoàng không cần qua tâm, đến khi ấy, đoàn người tiễn thân của Tử Việt quốc đến, cứ để công chúa Tử Việt quốc kia tự chọn là được!”

Lời của Lãnh Như Phong nói ra, trên mặt Lãnh Như Tuyết cũng không có biểu tình gì, nhưng Ưu Thành Minh thì sắc mặt đại biến, ông ta vội vàng nói với hoàng đế: “hoàng thượng, việc này vạn lần không thể, nếu như Tây Diêm hoàng triều ta tùy cho quốc gia khác chọn lựa, thì còn đâu là uy danh của Tây Diệm?”


Tuy rằng Ưu Thành Minh mượn uy danh của Tây Diệm vương triều làm cớ, nhưng kì thực trong lòng ông ta có tư tâm, bởi vì, hai đứa con gái ông ta, một người gả cho thái tử, một người gả cho bất luận dung mạo hay tài hoa đều xuất sắc nhất Lãnh Như Tuyết, nếu như mặc cho công chúa Tử Việt quốc kia tự ý chiêu thân, đến lúc đó, nếu như chọn trúng thái tử gia hay Lãnh Như Tuyết, nàng ta là công chúa, con gái ông ta không phải sẽ phải chịu ủy khuất sao?

Hoàng đế tự nhiên biết được tâm tư của Ưu Thành Minh, ông ta trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Ưu khanh gia nói cũng có lí, nhưng mà, liên hôn lần này liên quan đến quan hệ của Tử Việt quốc và Tây Diệm, chi nên, không thể qua loa được, như vậy đi, đến lúc đó, nếu như công chúa Tử Việt quốc kia không thích Phong Nhi thì mới tính sau.”

Dứt lời, hoàng đế không đợi Lãnh Như Phong và Ưu Thành Minh nói gì, lại tiếp tục nói: “được rồi, chuyện cứ như vậy trước đi, trẫm có chút mệt, các ngươi lui ra trước đi.”

Dứt lời, hoàng đế đột nhiên nhớ ra gì đó, đột nhiên nói với Lãnh Như Tuyết: “Tuyết Nhi, nếu như thất vương phi đã khỏi, ngày mai, ngươi đưa nàng ta đến đây.”

Lãnh Như Tuyết khẽ chấn động, sau đó cúi đầu đáp: “vâng.”

Dứt lời, cùng Lãnh Như Phong và Ưu Thành Minh lui ra ngoài.