Sắc mặt ửng đỏ, cực kì bình thản.
Lưu Nguyệt chậm rãi cười cười nói: “Lần này đi xa Mạc Bắc, chẳng qua là muốn lãnh hội sự hào hùng của thảo nguyên, không hề có ý gì khác, Bắc Mục cao thượng, Lưu Nguyệt cảm tạ, Trung Nghĩa vương này thì miễn đi.”
Vài câu thản nhiên, chối từ ban ân danh hiệu Trung Nghĩa vương.
Giữa lều lớn, chúng tướng vốn đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu, người bất bình cũng có, không nghĩ đến Lưu Nguyệt lại từ chối, không khỏi sửng sốt, rồi lại hiện ra vẻ mặt không vui.
Bọn họ phong vương là một chuyện, để cho người khác từ chối, lại là một chuyện khác.
“Từ chối cái gì hả, ngươi đã cứu Vương và thái hậu của chúng ta, nên, nên.” Đại tướng đệ nhị Bắc Mục Lê Khoát tùy tiện lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Không chịu, có phải xem thường Bắc Mục ta hay không hả?” Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc, khuôn mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Lều vải vốn tưng bừng nhộn nhịp, bỗng chốc biến hóa nhanh chóng.
Tiểu Hoa ngồi cạnh cửa thấy vậy, thân thể co rút, dựa sát vào Âu Dương Vu Phi, ngón tay vuốt con dao trong tay áo.
Nếu nói không được, vậy chuồn.
Trái lại Âu Dương Vu Phi hệt như một lão thần, chậm rãi ăn thịt dê nướng trước mặt hắn, hoàn toàn không để ý tới mọi biến chuyển xung quanh.
“Ta không có ý đó, ta chỉ…”
“Lưu Nguyệt, chỉ cần người nguyện ý, Hung nô ta phong ngươi làm Hữu tướng quân, nắm giữ đại quân cánh phải.” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Hung nô vương đứng bên kia đột nhiên trầm giọng nói.
Vừa nói ra, mọi người trong lều lớn nhất thời cáu kỉnh, nhất tề đứng lên, đao kiếm trong tay hàn quang sáng ngời.
“Ngồi xuống.” Không đợi chúng tướng mở miệng, vẻ mặt Tiêu thái hậu lạnh lẽo, lớn tiếng quát, đôi mắt sắc bén trong nháy mắt uy áp bức người.
Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc,… không khỏi vặn vẹo khuôn mặt, hung hăng trừng Hung nô vương và Lưu Nguyệt, tựa như chỉ cần Lưu Nguyệt đáp ứng, bọn họ sẽ ngay lập tức làm thịt nàng.
Nhưng Hung nô vương cũng chả thèm nhìn đến chúng tướng Bắc Mục xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
Thua dưới tay Lưu Nguyệt nghĩa hiệp này, hoặc là một người Trung Nguyên đến đây du sơn ngoạn thủy, thì đúng khuất nhục, nhưng chẳng qua là khuất nhục của một người.