Tầm mắt theo phía trên bức tranh di chuyển lại, Hiên Viên Dịch nhìn Lưu Nguyệt: “Đơn giản là, như vậy nàng sẽ tiện rời đi (Công cụ?) (Su : phương tiện = tiện lợi, tùy từng trường hợp), báo ân xong lặng yên không một tiếng động rời đi.
A, phủ Mộ Dung tướng quân thông báo với bên ngoài là nàng đã chết, bản thân quả nhân sao lại không biết, là rời đi, quay về nơi ở của nàng.
Lưu Nguyệt, ngươi có biết hay không, giờ ngươi hoàn toàn được Mộ Dung Kiên yêu thương , bởi vì hắn cũng cực kỳ yêu mẫu thân ngươi.
Đáng tiếc, nàng rời đi như vậy, Mộ Dung Kiên là loại người yêu quá sinh hận, mới đối với ngươi chẳng thèm quan tâm, này đó, quả nhân đều rất rõ ràng.”
Lưu Nguyệt nghe thế, ánh mắt nặng nề nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Hiên Viên Dịch tự vì nàng kể chuyện xưa có phải hay không, quá khứ đã qua đi, nàng là Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng không phải Mộ Dung Lưu Nguyệt, nàng đối với những chuyện mẫu thân đã làm năm xưa, cũng không phải quá hứng thú.
Nếu gặp gỡ, nàng tự nhiên sẽ thay bản thân Mộ Dung Lưu Nguyệt hiếu kính mẫu thân của nàng thật tốt, bởi vì nàng lấy thân phận Lưu Nguyệt mà ở lại,cũng sẽ tiếp nhận hết thảy tất cả mọi thứ của Lưu Nguyệt.
Nhưng là, hiện tại, nàng đối với chuyện của mẫu thân, tuyệt đối không có nhiều hứng thú.
Hiên Viên Dịch nghe Lưu Nguyệt nói như thế, hơi hơi lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không nói sự tình nguyên nhân gây ra, ngươi sẽ không hiểu được ngày hôm nay ngươi cùng ta vì cái gì mà trở thành như vậy.”
Dừng một chút, không để ý tới biểu tình của Lưu Nguyệt , tiếp tục nói: “Nàng đi rồi, quả nhân cùng Mộ Dung phủ như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bọn họ muốn tìm nàng quay về, mà quả nhân dự đoán được nàng.
Cử ra các thế lực đi tìm, cơ hồ lục tung toàn bộ thất quốc, sau cùng rốt cục ở hải ngoại cũng thu thập được một chút tin tức, lại chính là một chút tin tức này, làm cho chúng ta không dám tìm, không dám tìm.”
Nói đến đây, Hiên Viên Dịch trong mắt chợt lóe qua một tia hoảng sợ, Lưu Nguyệt mắt thấy, nhất thời ánh mắt lóe lên, xem ra đã nói đến trọng điểm .
“Nơi đó, không phải là nơi chúng ta có thể đến, thân thế của nàng cũng không phải là thứ chúng ta có thể biết.”
Thân phận mà ngay cả Vương Thiên Thần cũng không dám dính líu? Lưu Nguyệt có điểm khó tin.
Năm ngón tay ở chút bất tri bất giác nắm chặt, bên trong có hơi thở nặng nề bắt đầu lan tràn ra.