Trên mặt chợt lóe qua sự tàn khốc, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhanh như chớp đeo cái bao tay màu bạc vẫn mang bên người vào, mười ngón tay nắm chặt, bay vào không trung chộp độc tiễn đáng bay tới.
Đồng thời, thân hình chớp động, phi một cái liền nhảy xuống xe ngựa.
Mũi tên lạnh băng, ánh bạc láp lóe.
Đôi tay màu bạc lướt qua, tất cả mũi tên nhọn đều bị bẻ đôi, tất cả hàn quang đều biến mất.
Như đi vào chốn không người.
Cùng lú, Đỗ Nhất đang đánh xe, mã tiên trong tay huy động, ở trước xe ngựa nhộn nhạo vẽ lên một đường bay bướm, độc tiễn sắc bén lại bị chém đứt.
Năm ngón tay nắm chặt, bắt lấy mũi tên nhọn trong tay, rắc một tiếng bị Lưu Nguyệt bẻ thành hai nửa, hung hăng ném xuống đất. Chỉ có chút ít tài nằng như vậy mà muốn làm khó dễ nàng, quả thực chính là mơ mộng hão huyền.
Thân hình ở trong bóng tối bay nhanh, chẳng những không tránh đi, ngược lại đi về phía mai phục chém giết.
Nàng muốn xem thử xem là ai muốn đánh nàng.
Khăn đen che mắt, mũi tên lạnh lẽo mà sắc bén.
Sát khí sôi trào.
Sát thủ, vừa thấy Lưu Nguyệt đánh tới, cư nhiên cũng không đánh trả, lắc mình bỏ chạy, nhanh chóng lủi vào trong bóng đêm.
Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ nhíu mày. Đây là tới giết nàng sao?
Đây là người do đối phương phái tới, sao có thể vô dụng như vậy, thế trận mới chuyển liền bỏ chạy?
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, gió thổi qua tai, nghe thấy phía trước loáng thoáng có tiếng chém giết truyền đến, đao kiếm chạm nhau.
Lưu Nguyệt dần dần dừng lại, phía trước là phủ Hữu tướng, chặn không được nàng liền bỏ chạy, chẳng lẽ mục tiêu không phải là nàng, nàng chỉ là đi ngang qua, mà là…
“Đi.” Thân hình chợt lóe, Lưu Nguyệt như đỉa phải vôi phóng tới phủ Hữu tướng. Đỗ Nhất phía sau cũng căng thẳng, cùng đi theo.
Chẳng lẽ tối nay có người muốn ra tay với phủ Hữu tướng.
Dám ra tay với ngoại công (ông ngoại) của Hiên Viên Triệt, quả thực chính là to gan lớn mật.
Đêm tối lùng bùng, màu đen dày đặc nhanh chóng tràn ngập chân trời, gió thu thổi qua, mang theo hơi thở của một cơn mưa dầm dề.
Một chút làm cho người ta lạnh lẽo, nhộn nhạo mở ra ở bốn phía.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt phóng về phía phủ hữu tướng, trong hoàng cung, Hiên Viên Triệt đang cùng hiên Viên Dịch ở Thiên Thần cung mặt đối mặt.