Mày càng nhíu chặt, Lưu Nguyệt đứng lên, mũi chân đặt lên tầng lá cây khô trên mặt đất, không ngừng đánh vợt, một chút một chút điểm chân trên mặt đất, có quy luật.
Tiếng cây sàn sạt lập tức vang lên, một tiếng lại một tiếng.
Gió thổi chướng khí bhao quanh cây cối, tiếng sàn sạt vang lên, nhưng cũng không che dấu được tiếng chân có quy luật.
Mười tiếng, năm mươi tiếng, một trăm tiếng . . . . .
Không có trả lời, Hiên Viên Triệt này chạy đến nơi nào?
Theo lý thuyết hắn theo ở phía sau, chỉ mới đi vài bước, có thể đi xa đến nơi nào?
Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày .
Đúng lúc mày đang nhíu , Độc Cô Dạ vẫn đứng một bên yên lặng bất động, đột nhiên bước đến gần nàng cánh tay múa lên, ra ngoài trước rồi nói, năm chữ rõ ràng phản ứng đi ra.
Mày thật sâu nhăn lại, khó chịu, bất quá lời này của Độc Cô Dạ cũng đúng, đi ra ngoài trước rồi nói, chướng khí này lợi hại như vậy, vẫn là đi trước, nếu Hiên Viên Triệt an toàn , không sợ hắn tìm không thấy đường đi ra.
Trong lòng hiện lên năm chữ này , Lưu Nguyệt người đầy khó chịu nâng bước hướng phía trước đi đến, bên cạnh Độc Cô Dạ cũng tùy bước đuổi kịp.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt cảm giác được tay bắt nhầm người, phía sau là lúc Hiên Viên Triệt cũng phát hiện ra trước mắt chướng khí dày đặc, hắn bước nhanh xông lên bắt lấy Lưu Nguyệt, không phải Lưu Nguyệt.
Cái loại mười ngón bụ bẫm, tinh tế trắng noản, mới là tay của Lưu Nguyệt, hữu lực, cứng cỏi.
Lập tức cánh tay buông xuống liền hướng phía trước bước nhanh vài bước, phía trước không có người nào , bóng dáng cũng không có, bước chậm vài bước, Lưu Nguyệt ở phía trước chạy đi đâu?
Trong lòng bối rối không yên, nện bước càng phát ra nhanh hơn, vài giây trôi qua, trừ bỏ Thanh Liên theo sát được ở phía sau, nơi đó không hề có bóng dáng của những người khác.
Hiên Viên Triệt trong lòng khẳng định mình cùng Lưu Nguyệt lạc nhau, tuy rằng tuy rằng vẫn luôn đi thẳng, nhưng vẫn có thể lạc.
“Nàng sẽ không gặp chuyện không may.” Theo sát ở phía sau, Thanh Liên đi lên lấy đầu ngón tay viết lên lưng Hiên Viên Triệt mấy chữ, vỗ nhẹ nhẹ vai Hiên Viên Triệt .
Hiên Viên Triệt tự nhiên biết bằng vào khả năng của Lưu Nguyệt , sẽ không gặp chuyện không may, bất quá chính là khó chịu vì không cùng Lưu Nguyệt đi chung một đường.
Lập tức thu tầm mắt không thoải mái, phân rõ một chút phương hướng, nâng bước liền hướng phía trước đi đến, phía sau Thanh Liên công chúa lập tức đuổi kịp.