Vướng Phải Tình Em

Chương 14

Sau khi đi làm về vào tối hôm đó, Mick xuất hiện trước bậc thềm nhà Maddie với chiếc cà vạt trên tay và tay kia là con chuột đồ chơi. Mick buộc cổ tay Maddie lại trong khi Quả bông tuyết đang chơi đùa với con chuột; và sau đấy- một lần nữa xem thường quy định - nó trèo tót lên ghế của Maddie. Xem thường quy định là thói quen xấu của Quả bông tuyết, cũng như Mick Hennessy đã trở thành một thói quen của Maddie. Một thói quen mà cuối cùng cô sẽ phải từ bỏ, nhưng thật không dễ như vậy. Maddie muốn ở bên anh, dù là trên giường hay không, và đó chính là vấn đề. Maddie vẫn chưa làm được việc gì ra hồn. Cô còn chưa viết xong các thẻ phân mục và chưa hoàn thành bảng thời gian, những thứ cần phải hoàn thành trước khi bắt đầu viết tiếp Chương hai. Cô cần phải nhớ lý do tại sao cô tới Truly và quay lại với công việc. Không nên ngừng trệ mọi thứ chỉ để vui vẻ với Mick. Vậy mà khi anh gọi cho cô vào tối hôm sau và nói muốn gặp cô tại Mort"s sau khi đóng cửa quầy bar, cô đã gật đầu cái rụp mà không chút chần chừ. Đúng mười hai giờ rưỡi đêm, cô gõ cửa phía sau, mặc trên người một chiếc áo khoác màu đỏ, dưới chân là đôi guốc chục phân và đeo chiếc cà vạt xanh Mick tặng trên ngực.

"Em thích chiếc cà vạt chứ?" Mick nói khi giúp cô cởi áo choàng.

"Em nghĩ em sẽ trả nó lại."

Anh đặt tay lên eo cô, kéo cô lại ngực mình. "Ở em có cái gì đó rất đặc biệt Maddie ạ." Anh nói và nhìn thẳng vào mắt cô. "Cái gì đó còn hơn cả cách em làm tình. Nó khiến anh nghĩ tới em ngay cả khi đang rót đồ uống hay xem Travis thi đấu bóng chày."

Cô vòng cánh tay quanh cổ anh, hai cái núm nhỏ trên ngực cọ vào chiếc áo polo của Mick. Dưới đó, anh đã cứng và sẵn sàng. Lúc này đây, chính lúc này cô muốn nói cô cũng nghĩ về anh, nhưng cô đã không làm vậy. Không phải vì cảm giác đó không thật. Nó hoàn toàn thật, nhưng cô nghĩ tốt hơn hết nên giữ mọi thứ như vậy cho tới khi anh tiến thêm bước nữa.

Không nói lời nào, cô kéo anh xuống, hôn lên môi anh và đưa tay xuống dưới. Mối tình một đêm giữa hai người giờ đã kéo dài sang rất nhiều đêm khác. Anh muốn có cô. Và cô cũng muốn có anh. Nhưng đó không phải là tình yêu. Cô không yêu Mick, chỉ là cô rất thích anh thôi. Đặc biệt là khi hai người ngủ với nhau ở quầy bar, qua những chai rượu cô sẽ nhìn thấy phản chiếu trên đó hình ảnh cơ thể cường tráng của anh đang chuyển động, đẩy cô lên tới xúc cảm tột cùng.

Đó là sex. Chỉ đơn giản là sex. Thật nực cười đó lại là mối quan hệ cô đã tìm kiếm suốt bốn năm nay. Không có gì khác. Và nếu như có lúc nào đó cô quên sự thật này, cô chỉ cần tự nhắc mình rằng cơ thể anh thì cô biết tường tận trong khi thông tin về số điện thoại nhà và nơi anh sống vẫn là con số không tròn trĩnh với cô. Mick nói có cái gì đó cuốn hút ở cô. Anh ta nói vậy đấy.

Nhưng dù đó có là gì đi nữa thì nó vẫn không đủ để anh cần có cô trong cuộc đời mình.

Vào buổi sáng ngày hẹn với bác sỹ thú y của Quả bông tuyết, cô cho chú mèo con lên xe và lái tới thị trấn. Tháng Tám là tháng nóng nhất mùa hè và dự báo thung lũng này có thể trải qua đợt nóng khủng khiếp lên tới ba mươi lăm độ C.

Maddie ngồi trong phòng khám, quan sát bác sỹ John Tannasee khám cho chú mèo con. John là một người đàn ông cao ráo với những cơ bắp săn chắc bên dưới chiếc áo blu và bộ ria mép theo kiểu Tom Selleck[1]. Giọng ông trầm tới mức tưởng như được phát ra từ dưới chân ông chứ không phải từ trong cổ. Ông nhẹ nhàng khám tai của Quả bông tuyết, kiểm tra phần đuôi để chắc chắn rằng đó là một con mèo cái. Ông đo thân nhiệt của nó rồi viết một tờ chứng nhận sức khỏe bình thường và đưa cho cô.

"Hai màu mắt khác nhau không có ảnh hưởng gì tới thị lực của chú mèo." Ông gãi gãi giữa hai tai nó và chỉ cho cô những khiếm khuyết bẩm sinh khác. "Và độ lệch giữa hai hàm của chú mèo không quá lớn để gây khó khăn cho việc ăn uống."

Maddie có thể hiểu ý bác sĩ khi ông nói tới hai màu mắt khác nhau nhưng còn "lệch hàm" thì là cái gì?

"Con mèo của cô bị lệch hàm."

Maddie chưa bao giờ nghe những bệnh như thế ở mèo và còn đang rất nghi ngờ, và cảm giác đó chỉ chấm dứt khi ông bác sỹ ngửa đầu con mèo ra sau để Maddie thấy hàm trên của Quả bông tuyết dài hơn hàm dưới một chút. Chẳng hiểu sao cái sự khiếm khuyết lạ lùng đó của chú mèo lại khiến cô càng thêm thích thú với nó hơn.

"Răng cửa con mèo chìa ra ngoài!" cô kinh ngạc thốt lên. "Nó chưa tiến hóa hết sao?" Cô hẹn bác sĩ vào một ngày khác để cắt buồng trứng của Quả bông tuyết, để chắc chắn nó sẽ không sinh ra thêm bất kỳ con mèo đầu to chưa tiến hóa hết nào nữa. Sau đấy cô cùng Quả bông tuyết di tới cửa hàng tạp hóa.

"Phải ngoan đấy nhé." Cô nói với con mèo khi cô đưa xe vào bãi đậu của quầy tạp hóa D-Lite.

"Meoo."

"Nếu mày biết điều tao sẽ mua ít Whisker Lickin"s cho mày." Cô khẽ lầm bầm khi rời khỏi xe và khóa cửa xe lại. Cô vừa nói tới Whisker Linkin"s ấy à? Cô tự thấy thẹn với chính mình. Trong lúc băng qua bãi đậu xe, cô tự hỏi liệu định mệnh có biến cô thành loại phụ nữ suốt ngày mê mẩn với con mèo của mình để rồi hào hứng kể những câu chuyện chán ốm về nó với mọi người mà không biết là họ chẳng quan tâm quái gì đến câu chuyện của cô.

Khi vào trong quầy hàng tạp hóa, cô chất đầy giỏ xe với ức gà, salad và Coca cho người ăn kiêng. Cô không thấy Whisker Linkin nên cô lấy một bịch Pounce Carribean Catch vứt vào giỏ. Cô đẩy xe hàng ra phía trước quầy tạp hóa và dừng tại bàn thanh toán số 5. Một nhân viên tên Francine cho bịch thức ăn Pounce vào máy quét khi cô lục lọi ví của mình.

"Con mèo của cô bao tuổi rồi?"

Maddie nhìn lên khuôn mặt dài của Francine với mái tóc xoăn xù như trong phim Flashdance thuở những năm 80.

"Tôi cũng không rõ. Nó xuất hiện trên mái nhà tôi và không chịu đi đâu cả. Tôi nghĩ nó được lai cùng dòng."

"À, chuyện đó xảy ra thường xuyên ở thị trấn này ấy mà."

Francine ngước lên nhìn cô và Maddie tự hỏi không biết cô đang nói về chú mèo hay chính bản thân mình.

"Nghe nói có thêm một kẻ tình nghi trong cuốn sách của cô đúng không?" Francine vừa cho túi ức gà vào máy quét vừa hỏi.

"Gì cơ?"

"Tôi nghe nói cô đã tìm thêm được một kẻ tình nghi. Rất có thể Rose không phải là người đã bắn Loch và người phục vụ rồi sau đấy tự sát. Một kẻ nào đó đã vào và giết cả ba người."

"Tôi không biết bà nghe tin đó từ đâu nhưng tôi chắc chắn một điều, đó không phải là sự thật. Chẳng có thêm kẻ tình nghi nào cả. Rose đã bắn Loch và Alice Jones, rồi tự bắn vào mình."

"Ồ," Francine có vẻ hơi thất vọng thì phải, hoặc có thể chỉ do hiệu ứng của đôi mắt bên to bên bé của bà ta. "Vậy chắc là cảnh sát trưởng sẽ không điều tra lại vụ này và cũng chẳng dựng thành một phần trong sê ri phim Cold Case rồi."

"Không, không có kẻ tình nghi thứ hai nào cả. Không dựng thành phim gì hết, không có hợp đồng điện ảnh nào cả. Và Colin Farrell cũng không tới thị trấn này."

"Thế mà tôi cứ tưởng là Brad Pitt," bà quét món đồ cuối cùng và tính tiền.

"Chúa ơi," Maddie đưa vừa đủ số tiền và xách túi đồ đi. "Brad Pitt nữa," cô nói với giọng giễu cợt khi đặt túi đồ lên ghế sau.

[1] Tom Selleck: diễn viên, người viết kịch bản và nhà sản xuất phim người Mỹ nổi tiếng. Anh được biết đến với via diễn trong bộ phim truyền hình dài tập Magnum PI..

Về đến nhà, cô cho Quả bông tuyết ăn với những hạt hình cá đủ màu sắc và nấu bữa trưa cho mình. Cô tiếp tục viết mốc thời gian cho cuốn truyện và viết những sự kiện như thể chúng được hé mở dần dần theo từng phút. Cô sắp xếp và đính chúng lên bức tường phía sau màn hình máy tính.

Mười giờ tối hôm đó, Mick gọi điện nói muốn gặp cô ở Mort"s. Bản năng của cô đồng tình ngay lập tức. Cô chẳng có lý do gì để từ chối ra ngoài vào một tối thứ Sáu, nhưng có gì đó níu cô lại. "Cái gì đó" liên quan đến vẻ hớn hở trong bụng cô khi nghe giọng nói của anh.

"Em thấy không được khỏe," cô nói dối. Cô cần có thời gian và khoảng cách giữa hai người. Một không gian để thở. Một sự đoạn tuyệt với điều mà cô sợ đang đi xa hơn xúc cảm tình dục thông thường. Ít nhất là đối với cô.

Qua điện thoại cô có thể nghe thấy tiếng nhạc ngắt quãng phát ra từ chiếc máy nghe nhạc chen giữa hàng tá những âm thanh huyên náo khác. "Em sẽ ổn chứ?"

"Vâng, em đang chuẩn bị đi ngủ."

"Một lát nữa anh có thể tới thăm xem em thế nào. Chúng ta không cần phải làm gì cả. Anh có thể mang cho em ít súp và aspirin."

Cô cũng mong thế lắm chứ. "Không cần đâu, cám ơn anh."

"Vậy trưa mai anh sẽ gọi lại xem em thế nào nhé!" Nhưng anh ta nói một đằng mà làm một nẻo. Thay vì gọi điện, anh xuất hiện ngay trước bến tàu, trên người là chiếc áo phông trắng hiệu Cerveza Pacifico, một chiếc quần sooc màu xanh lính thủy trễ tới ngang hông và lái chiếc xuồng Regal dài hơn sáu mét.

"Em thế nào rồi?" anh hỏi khi bước vào nhà cô qua cánh cửa kiểu Pháp.

Anh bỏ chiếc kính râm. Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt điển trai của anh. "Về chuyện gì cơ?"

"Tối qua em mệt còn gì?"

"À," cô quên mất điều đó. "Không có gì. Em đỡ rồi."

"Tốt," anh ôm cô vào ngực và hôn lên mái tóc cô. "Em thay đồ bơi rồi đi với anh."

Cô không hỏi anh họ sẽ đi đâu và trong bao lâu. Chỉ cần ở bên anh, cô không cần phải để tâm tới bất kỳ điều gì khác. Cô mặc bộ áo tắm một mảnh và quấn chiếc khăn tắm màu xanh có hình những con cá ngựa đỏ quanh hông.

"Anh đã thấy chán ngấy em chưa?" cô hỏi khi họ đang trên đường ra chiếc xuồng màu vàng pha trắng của anh.

Đôi lông mày anh nhíu lại. Anh nhìn cô như thể ý nghĩ đó chưa hề xuất hiện trong đầu mình. "Không, không hề."

Anh đưa cô dạo một vòng trên hồ và qua những nhà gỗ nhỏ tuyệt đẹp mà bình thường sẽ không thể nhìn thấy từ trên đường cái. Anh đưa cô một lon Coca ăn kiêng và lấy cho mình một chai nước từ trong tủ đá.

Từ trên bầu trời tháng Tám không một gợn mây, ánh mặt trời gay gắt sưởi ấm làn da của Maddie. Ban đầu đó là một cảm giác dễ chịu nhưng chừng một giờ sau, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống ngực và sau cổ cô. Maddie ghét bị đổ mồ hôi. Đó là một trong những lý do cô không tập thể dục. Cô không tin vào cái gọi là "khổ tận cam lai". Với cô, tốt nhất là đừng có khổ đau vất vả gì hết.

Mick thả neo ở Vịnh Angel, và cởi chiếc áo phông đang mặc trên người. "Trước khi những người nhà Allegrezza khám phá ra nơi này, bọn anh thường ra đây tắm mỗi mùa hè. Ban đầu mẹ đưa bọn anh tới, sau đấy anh hoặc Meg có thể tự lái xe." Mick đứng giữa thuyền và nhìn ra phía bờ cát trải dài, thấp thoáng những mái nhà to và bến tàu thì đủ loại tàu neo đậu. "Anh rất nhớ những bộ bikini và dầu trẻ em. Cát thì dính đầy quần và mũi anh bị tróc da như điên." Anh vứt đôi dép lê và lùi về phía sau. "Đó là quãng thời gian thật đẹp."

Maddie trút bỏ chiếc khăn tắm và đi theo anh. Họ đứng cạnh nhau trên thành bể bơi. "Cát dính đầy quần mà là khoảng thời gian đẹp đẽ à?"

Anh bật cười. "Không, nhưng Vicky Baley bước lên khỏi mặt nước trong bộ bikini sắp sửa tuột dây và bộ ngực cô ấy tuyệt vời tới mức..."

Maddie đẩy anh xuống và trong khi đang loạng choạng, Mick kịp nắm cổ tay cô và họ cùng nhảy xuống hồ. Anh ngoi lên hét, "Whaaa, lạnh thật đấy," trong khi Maddie ngoi lên, cố gắng thở. Mặt nước lạnh lẽo như lấy hết không khí trong hai lá phổi của cô. Và Maddie tóm lấy chiếc thang ở phía cuối con thuyền.

Tiếng cười của Mick như khẽ lướt trên mặt nước gợn sóng khi anh bơi lại gần chỗ Maddie.

Cô gạt những sợi tóc ướt ra khỏi mắt mình. "Có gì buồn cười lắm à?"

"Em ghen với Vicky Baley đấy à?"

"Em không ghen."

"Uh-huh" anh bám lấy thành ván nhảy rồi nói, "Cô ta không tuyệt bằng em đâu."

"Tốt quá nhỉ, cám ơn vì lời khen."

Những giọt nước rơi xuống từ những lọn tóc xuống trán và má anh." Em không phải ghen với bất kỳ ai cả. Em quá đẹp rồi."

"Anh không phải nói vậy. Ngực em không..."

Anh đưa ngón tay chặn lời cô lại. "Đừng nói gì. Đừng coi những cảm xúc của anh là giả dối, như thể anh nói vậy chỉ để ngủ với em. Anh không phải như vậy. Trong chuyện ấy em thực sự rất tuyệt." Anh luồn tay ra phía sau mái tóc cô và hôn cô. Một nụ hôn kết hợp nóng, lạnh, hơi ẩm của nước hồ và lưỡi hòa quyện vào nhau.

Nụ hôn của anh mỗi lần như vậy đều tuyệt đến mức kinh ngạc.

"Đêm qua anh nhớ em lắm," anh lùi lại và nói. "Giá mà anh không phải làm việc quá khuya tối qua. Nhưng anh không thể làm khác được."

Cô liếm nhẹ dư vị của nụ hôn trên môi và nuốt nước bọt. "Em hiểu."

"Anh biết em sẽ hiểu. Anh nghĩ đó là lý do anh thích em đến vậy." Anh mỉm cười. Chỉ một chút chuyển động nơi khóe môi anh cũng đủ để cô thấy nghẹt thở và xốn xang trong lồng ngực và cô biết rằng mình gặp rắc rối trong chuyện này. Một rắc rối khủng khiếp, thế mới đủ để miêu tả cái điều cô thấy mình đang chết chìm trong đôi mắt tuyệt diệu đó. Cô lặn xuống mặt nước và ngoi lên. Cô nghiêng đầu về phía sau và những sợi tóc không còn dính bết trên khuôn mặt cô nữa. "Chúng ta đều làm việc vào những giờ bất tiện," cô vừa nói vừa trèo lên cầu thang. Cô đứng phía đuôi con tàu và vắt cho khô tóc. "Nhưng điều đó lại thuận lợi cho chúng ta vì chúng ta đều là những người làm việc về đêm và có thể thức khuya."

"Và vì em muốn có anh nữa chứ?" Anh leo lên khỏi mặt nước.

Cô nhìn anh qua khóe mắt. Trên vầng ngực săn chắc của anh, một hàng lông sẫm màu ướt nhẹp trải dài xuống bụng và hông, rồi biến mất sau cạp của chiếc quần bơi anh mặc. "Thừa nhận."

"Và Chúa biết rằng anh cũng muốn có em." Anh nhổ neo và đặt nó vào ngăn bên của chiếc thuyền, rồi anh tiến lại chiếc ghế dành cho thuyền trưởng, ngắm nhìn Maddie khi cô đang quấn một chiếc sarong ngang hông.

"Gì vậy?"

Anh lắc đầu và khởi động mô-tơ, cái chân vịt kêu lên khàn khàn và bắt đầu quay làm tung lên những con sóng. Con thuyền tròng trành sang hai bên và Maddie ngồi ở ghế dành cho thủy thủ đoàn. Mick ngắm nhìn cô một vài giây trước khi anh quay đi và cho tàu tăng tốc.

Maddie giữ mái tóc mình bằng một tay khi họ lướt đi trên mặt hồ. Nói chuyện vào lúc này là điều không thể, và cô cũng không biết phải nói gì. Mick cư xử hơi lạ. Cô nghĩ rằng cô có thể hiểu được phần lớn biểu hiện của anh. Cô biết anh trong như thế nào khi anh giận dữ, khi anh quyến rũ và gợi cảm. Và cô chắc chắn biết rõ anh như thế nào khi có nhu cầu về sex. Hôm nay anh im lặng một cách lạ lùng như thể anh đang đăm chiêu về vấn đề nào đó, và vẫn không nói gì nhiều cho tới khi họ lên bến tàu hai phút sau đó.

"Nếu anh không phải đi làm đêm nay, anh sẽ ở đây cùng với em."

"Anh có thể quay lại sau mà."

Anh ngồi trên chiếc ghế Adirondack ngay trước mặt cô và kéo chiếc sarong quấn quanh người cô tụt xuống dưới chân. "Hay là em qua chỗ anh sau khi anh hết giờ làm việc vậy?" Anh đặt tay lên đùi cô và kéo chúng lại giữa hai đầu gối anh.

"Tới Mort"s ư?"

Anh lắc đầu. "Em mang theo ít đồ và tới nhà anh đi. Anh biết em thích ngủ thiếp đi trong khi anh rời khỏi nhà em vào buổi sáng trong lúc em ngủ. Nhưng anh nghĩ chúng ta đã đi xa hơn trong mối quan hệ này rồi. Chúng ta không thể giả vờ như giữa hai người không có gì khác ngoài sex như vậy được. Em có nghĩ vậy không?"

Cô cũng nghĩ vậy ư? Không thể nào. Không thể có chuyện đó được. Cô nhắm mắt và luồn những ngón tay lên mái tóc anh. "Vâng."

Anh cắn nhẹ lên đùi cô. "Anh sẽ tới đón em, như thế em không phải đêm hôm lái xe tới chỗ anh nữa."

Đó là một ý kiến tồi tệ. Sai lầm rõ ràng rồi, nhưng nó thật tuyệt, thật hợp lý. "Em có thể lái xe được."

"Anh biết, nhưng anh sẽ tới đón em."

Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Maddie, "Này, hai người đang làm gì thế?"

Mick ngẩng đầu lên và như bị đóng băng. "Travis." Anh buông tay và đứng lên. "Chào cháu, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả, vừa rồi cậu làm gì thế?"

Maddie quay lại và nhìn thằng bé, cháu của Mick đang đứng trên bậc thang cao nhất của khoang thuyền.

"Cậu chỉ giúp cô Maddie sửa lại cái áo bơi của cô ấy."

"Sửa bằng miệng à?"

Maddie che miệng cười.

"À..." Mick ngập ngừng và nhìn Maddie trân trối. "Đó là lần đầu tiên cô thấy anh bối rối trước một việc gì đó. "Áo bơi cô ấy bị tuột chỉ" anh tiếp lời và chỉ tay một cách bâng quơ về phía đùi Maddie, "và cậu phải cắn nó ra giúp cô ấy."

"Ồ."

"Cháu làm gì ở đây vậy?"

"Mẹ thả cháu ở đây để chơi với Pete."

Mick nhìn sang hiên trước của nhà hàng xóm. "Mẹ cháu vẫn đang ở bên nhà Allegrezzas à?"

Travis lắc đầu. "Mẹ về rồi." và cậu bé quay sang nhìn Maddie. "Cô bắt được nhiều chuột chết chứ?"

"Hôm nay thì không. Nhưng cô đã nuôi một con mèo và mấy tháng nữa thôi, nó sẽ đủ lớn để bắt chuột."

"Cô nuôi mèo à?"

"Đúng vậy. Tên nó là Quả bông tuyết. Nó có hai màu mắt khác nhau và hàm trên chìa ra ngoài hàm dưới."

Mick nhìn về phía cô. "Thật à?"

"Tôi sẽ chỉ cho hai người xem."

"Hàm trên chìa ra ngoài là thế nào?" Travis hỏi khi cả ba cùng đi vào nhà.

Mick về nhà được nửa giờ thì chị anh tới gõ cửa. Chị không đợi anh trả lời.

"Travis nói với chị rằng nó nhìn thấy em hôn mông Maddie Dupree," cô nói trong lúc đi thẳng vào nhà bếp, trong đó cô thấy Mick đang làm cái bánh sandwich trước khi đi làm.

Anh nhìn lên. "Chào chị, Meg."

"Có phải thế không?"

"Em không có hôn mông cô ta." Anh chỉ cắn lên đùi cô thôi.

"Tại sao em lại ở đó? Travis nhìn thấy thuyền của em ở bến tàu chỗ cô ta. Có chuyện gì giữa hai người vậy?"

"Em thích cô ấy." Anh thái miếng thịt xông khói và đặt nó lên chiếc đĩa giấy. "Chuyện đó chẳng có gì to tát."

"Cô ta đang viết sách về bố mẹ." Cô giật lấy cổ tay anh để anh chú ý vào câu chuyện. "Cô ta sẽ làm cho chúng ta trở nên xấu xa."

"Cô ấy nói không thích kể xấu về ai cả."

"Ngu ngốc. Cô ta đang lợi dụng để kiếm tiền từ nỗi đau mà chúng ta phải chịu đựng."

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đậm của chị anh. "Em không giống chị, Meg ạ, em không bị ám ảnh bởi quá khứ."

"Không." Cô bỏ tay anh ra. "Em chỉ giả vờ không nghĩ về chuyện đó như thể nó chưa từng xảy ra thôi."

Anh cầm nửa chiếc bánh sandwich và cắn một miếng. "Em hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng em không sống với những ký ức đó mỗi ngày."

"Chị cũng không."

Nuốt xong miếng bánh, anh uống một ngụm rượu từ chai Sam Adams. "Có thể không phải hàng ngày, nhưng bao nhiêu lần em tưởng chị đã vượt qua. Nhưng cứ có chuyện gì là chị lại hành động như thể mới lên mười tuổi vậy." Anh cắn thêm một miếng bánh. "Em chỉ sống cho hiện tại thôi, Meg ạ."

"Em nghĩ chị không muốn em sống cuộc sống của riêng mình à? Chị muốn chứ. Chị muốn em cặp với ai đó. Em cũng biết vậy mà, nhưng không phải với cô ta."

"Chị đã tới nói chuyện với cô ấy." Anh bắt đầu thấy phát ngán với câu chuyện. Anh thích Maddie. Anh thích tất cả mọi thứ về cô, và anh vẫn sẽ tiếp tục tới thăm cô.

"Chỉ vì chị muốn cô ta biết rằng mẹ chúng ta không phải là một người đàn bà điên khùng."

Anh uống thêm ngụm rượu rồi đặt chai xuống bên quầy tính tiền. "Mẹ thực sự là như vậy."

"Không." Cô lắc đầu, kéo vai anh quay lại phía cô. "Em không được nói thế."

"Vậy sao bà lại giết hai mạng người rồi tự sát. Sao bà nỡ bỏ hai đứa con mình thành trẻ mồ côi?"

"Bà không hề muốn vây."

"Chị nói xem, nếu bà chỉ muốn dọa họ, sao bà lại lên nòng khẩu súng lục ba mươi tám li?"

Meg buông tay xuống. "Chị không biết."

Anh đặt miếng sandwich lại chiếc đĩa và khoanh tay trước ngực. "Chị có bao giờ tự hỏi liệu mẹ có nghĩ cho chúng ta chút nào không?"

"Có."

"Vậy thì tại sao hả Meg? Sao việc giết bố rồi tự sát lại quan trọng hơn tất cả những đứa con của bà?"

Meg quay mặt đi. "Mẹ yêu chúng ta, Mick ạ. Em không nhớ những điều tốt đẹp về bà, chỉ nói những gì không hay. Mẹ yêu chúng ta và cũng yêu bố nữa."

Anh không phải người có ký ức lệch lạc. Anh nhớ cả những việc tốt đẹp lẫn những điều không hay. "Em không nói rằng bà không yêu chúng ta. Chỉ có điều tình yêu đó không đủ lớn, em nghĩ vậy. Chị có thể bênh vực bà thêm hai mươi chín năm nữa. Nhưng em sẽ vẫn không bao giờ hiểu tại sao bà lại chỉ có một con đường là giết bố rồi tự sát."

Chị nhìn xuống chân và nói như thì thầm, "Chị không hề muốn em biết điều này, nhưng..." Chị nhìn anh. "Bố định bỏ chúng ta."

"Gì cơ?"

"Bố định bỏ chúng ta theo cô phục vụ đó." Giọng cô nghẹn ngào như thể từng lời bị mắc kẹt trong cổ họng. "Chị nghe mẹ nói như vậy trên điện thoại với một người bạn của bà." Chị cười cay đắng. "Chắc là một người bạn nào đó chưa từng ngủ với bố."

Bố anh đã định bỏ rơi mẹ anh. Anh biết mình nên có cảm giác gì đó, tức giận hoặc thấy bị tổn thương. Nhưng anh chẳng thấy gì hết.

"Mẹ đã hết sức kiên nhẫn chịu đựng bố," Meg tiếp tục. "Chịu đựng sự nhục nhã khi cả thị trấn biết những chuyện tình bẩn thỉu của ông. Hết năm này qua năm khác." Chị lắc đầu. "Ông đã bỏ mẹ theo một người phục vụ hai mươi tư tuổi và mẹ không thể chịu đựng được sự thật đó. Mẹ không thể để bố làm điều đó."

Anh nhìn vào đôi mắt đẹp và mái tóc đen nhánh của chị. Người chị đã từng che chở anh, và anh cũng vậy, quan tâm hết sức có thể. "Chị biết điều đó hàng chục năm nay và không hề nói với em chút nào?"

"Em không nên biết điều đó."

"Sao lại không cần biết? Em biết rằng mẹ đã chọn cách giết bố thay vì để bố ly dị. Em biết rằng mẹ thực sự bệnh hoạn."

"Mẹ không hề. Chỉ là bà bị dồn tới bước đường cùng. Mẹ yêu bố."

"Đó không phải là tình yêu, Meg ạ." Anh cầm chai bia cùng với đĩa ăn ra khỏi bếp.

"Em không biết đâu."

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô đang đứng trong phòng ăn.

"Em đã bao giờ yêu chưa Mick? Em đã bao giờ yêu ai tới mức ý nghĩ sẽ mất cô ta khiến em thấy đau quặt thắt trong lòng?"

Anh nghĩ tới Maddie. Nghĩ tới nụ cười và những câu chuyện hài hước của cô, tới con mèo lệch hàm mà cô đang nuôi trong khi không ngừng tuyên bố rằng mình là người ghét mèo. Em không chắc, nhưng em chắc chắn một điều. Nếu em yêu một người phụ nữ nào tới mức đó, em sẽ không làm tổn thương cô ấy, và cũng sẽ cố hết sức để không làm tổn thương những đứa con em có với cô ấy. Em có thể không biết nhiều về tình yêu nhưng em chắc chắn."

"Mick." Meg tiến lại nắm lấy tay anh. "Chị xin lỗi. Chị không nên nói những lời đó."

Anh đặt chiếc nĩa trên bàn. "Thôi bỏ qua đi."

"Chị chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho em. Chị muốn em kết hôn và có một gia đình vì chị biết em sẽ là một người chồng, người cha tốt. Chị biết điều đó vì chị biết em quan tâm tới chị và Travis nhiều như thế nào." Chị ôm ngang người Mick và dựa đầu vào vai anh. "Nhưng ngay cả khi em không thể tìm được ai đó, em luôn có chị bên cạnh."

Hơi thở nén trong lồng ngực Mick khiến anh cảm thấy như nghẹt thở.