Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 63: Chúng ta thành thân đi

Nhưng chuyện này quá bất ngờ, trước đó cũng không có gì dấu hiệu, chẳng lẽ... Cửu cô nương đã XXXOOO Vương gia rồi.

Mặc kệ ý nghĩ tồi tệ nào trong lòng, mệnh lệnh của Hách Liên Dạ bọn họ vẫn phải nghe theo.

"Ra mắt Vương phi." Tiếng thỉnh an đều nhịp lập tức vang lên, đến cả thương lượng cũng không cần. Mọi người đều xem nhẹ hai chữ "tương lai", trực tiếp gọi Giang Ngư Ngư là Vương phi.

Bởi vì Vương gia của bọn họ nói là làm, nói muốn kết hôn thì nhất định sẽ giữ đúng lời mà kết hôn!

Trong một đám người, cũng chỉ có Hà thúc luôn luôn trung thành cực kỳ nghe theo mệnh lệnh Hách Liên Dạ lại chần chờ, mấy năm nay không ai dám đề cập tới, có phải Vương gia ngài ấy… đã quên một chuyện rồi hay không?

Trường hợp như vậy, ông cũng không có cách nào nhắc nhở, Hà thúc chỉ có thể tự mình âm thầm xoắn xuýt, không biết nên nói như thế nào.

Đợi một đám người này lui ra, tiếng động lớn ầm ĩ vào buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục lại im lặng

Cửa vừa đóng, người ngoài vừa rời đi, Hách Liên Dạ có chút hơi nghiêng người, chống cằm, tâm tình vô cùng tốt mà nhìn người bên cạnh.

"Tiểu nha đầu?"

Vươn một ngón tay ra, chọc chọc người ngồi bên cạnh.

Pia~ Tựa như không có trọng tâm, coi như Giang Ngư Ngư đặc biệt thành thật lập tức ngã về phía sau. Chỉ là lưng ghế phía sau và Hách Liên Dạ bảo vệ nàng, cho nên vừa ngã ngửa ra, nàng lại nhào lên phái trước, tới tới lui lui lăn qua lăn lại vài vòng như vậy, cộng thêm khuôn mặt thuần lương tựa như em bé, hiển nhiên là như một con lật đật.

Hách Liên Dạ thấy cười ha ha, duỗi ngón tay ở trên người nàng điểm một cái, đôi mắt phượng cười đến dịu dàng mê người, "Chơi vui không?"

"..." Rốt cục cũng được giải huyệt đạo, ngay cả nhìn Giang Ngư Ngư cũng không thèm nhìn y lấy một cái, lập tức ngồi dậy muốn rời đi.

Ầm ĩ không thắng được tên biến thái này, không bằng nàng tiết kiệm thời gian, đi ra ngoài tìm thảo dược!

Dù sao tên yêu nghiệt này điều tra lai lịch của nàng cũng kha khá rồi, về sau nàng không cần tiếp tục chê giấu khắp nơi nữa.

Phản ứng bình tĩnh lý trí này khiến cho Hách Liên Dạ cực kì thưởng thức, nhưng trong lòng lại không có chút tư vị.

"Tiểu nha đầu." Y muốn để cho người nào đó tối hôm qua nghe được lời thổ lộ của y quay đầu lại.

Bước chân chưa từng dừng lại, Giang Ngư Ngư tiếp tục đi ra ngoài cửa.

"Đêm nay đừng quên đến cùng ngủ nữa đấy ~ "

"..." Hách Liên đại biến thái! Tiếp tục chạy ra ngoài.

"Giữa trưa ăn cái gì?"

Bước chân đột nhiên dừng lại, Giang Ngư Ngư nghiêm túc suy xét một hồi, cũng không tính nói chuyện với Hách Liên Dạ, liền đổi phương hướng, tự mình đi gặp đầu bếp vương phủ gọi cơm.

Một mình Hách Liên Dạ lưu lại ở trong phòng, cả một buổi sáng này, cuối cùng cũng đến phiên y không nói gì cộng thêm hóa đá rồi.

Một chuyện khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười thực sự chính là ——

Ở trong lòng tiểu nha đầu, sức quyến rũ của y quả thật không bằng một bữa trưa.

Vậy… một bao thoại mai thì sao?

Tầm mắt quét đến một bọc giấy trên bàn, y khẽ nâng giọng, "Tiểu nha đầu, có bao đồ ăn nàng quên mang đi!"

Một chút xíu chần chờ cũng không có, Giang Ngư Ngư lập tức vòng lại phủi đất chạy về, cầm lấy bao thoại mai cất vào trong túi, nhưng vẫn không nhìn Hách Liên Dạ, xoay người lại muốn rời đi.

Hách Liên Dạ vươn tay ra, không ngăn cản nàng mà chỉ nhét vào trong tay nàng một thứ gì đó rất ấm áp, "Bên ngoài lạnh, cầm cho ấm tay."

"..." Được rồi, biến thái nhiều quá cũng sẽ mệt, thỉnh thoảng tên yêu nghiệt này cũng sẽ có lúc bình thường.

Nhưng đối với chuyện tối ngày hôm qua rất buồn bực, Giang Ngư Ngư vẫn không tính nhìn thẳng vào y, cầm khối đá ấm kia rời đi

Hách Liên Dạ cười liếc nhìn bóng lưng của nàng, quả nhiên, đừng nói là muốn gả cho y, tiểu nha đầu này căn bản là không muốn nhìn thẳng y.

Xem ra, y phải cố gắng rồi ~

Bình tĩnh đứng dậy, Hách Liên Dạ không tính đi theo Giang Ngư Ngư xuất môn, y muốn thành thân là đại sự, trước kia trong vương phu ai cũng không cảm thấy y sẽ lấy ai đó cho nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, hiện tại có thể bận rộn rồi.

******

Trong Tĩnh Vương phủ có rất nhiều cơ sở ngầm, cho nên tin tức kinh người Hách Liên Dạ muốn thành thân này, lập tức bị truyền đến mỗi điện trong cung.

Tên giả "Giang Tiểu Cửu" kia, chỉ trong một buổi sáng, đã thành nhân vật thần bí được thảo luận nhiều nhất trong cung.

Ở trên đầu sóng ngọn gió, bản thân Giang Ngư Ngư cũng rất bình tĩnh, nghe nói hôm nay Hà Nghiêm sẽ xuất phủ làm việc, cho nên muốn đi theo hắn ra ngoài.

Tâm tư muốn khóc Hà Nghiêm cũng có, nhưng lại không dám cự tuyệt vị Vương phi tương lai mà Vương gia muốn thành thân này, đành phải sầu mặt mang theo Giang Ngư Ngư xuất môn.

Tương đối khiến cho hắn ngạc nhiên chính là, hôm nay Giang Ngư Ngư rất ít nói, không có ý định bắt nạt hắn, chỉ là đi đường cực kỳ chuyên tâm, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Hôm nay Hà Nghiêm xuất môn là làm việc tư, hai người liền cùng nhau đi đến khu chợ náo nhiệt, mà mỗi lần nhìn thấy một hiệu thuốc, Giang Ngư Ngư đều đi vào nhìn xem một lát.

Sau cùng, vẫn là Hà Nghiêm không nén được tò mò, "Vương, Vương phi..."

"Gọi tôi là Cửu cô nương."

Như vậy sao được, cho dù về sau Vương phi cũng là chủ tử của hắn, nhưng hắn đương nhiên vẫn càng phải nghe theo Vương gia!

Đang chuẩn bị tiếp tục kêu "Vương phi", vẻ mặt của Hà Nghiêm đột nhiên khẽ biến ngừng miệng lại, không dám mạo phạm kéo tay Giang Ngư Ngư, đành phải nghiêng mình che trước mặt nàng, thấp giọng nói, "Đi đến bên kia trước."

Bên kia là ai, có thể khiến cho Hà Nghiêm kiêng kị như thế?

Là đối thủ một mất một còn của Hách Liên Dạ?

Nhưng lúc trước không biết thực lực của tên yêu nghiệt kia thì thôi, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ y lợi hại như thế nào. Nàng có chút không tin, đối với Hách Liên Dạ mà nói, trên đời này còn tồn tại loại sinh vật "đối thủ một mất một còn" sao.

Loại người mạnh mẽ đến biến thái trăm năm khó gặp này, không có khả năng sẽ có người thứ hai ở trên Nguyệt Loan quốc đâu nhỉ.

Vậy thì đó là ai?

Tò mò nhìn xung quanh một phen, Giang Ngư Ngư phát hiện bên kia là cửa hàng bán trang sức, nhìn cửa biển trang trí, hẳn là đi tuyến đường cao cấp, không khác mấy với các cửa hàng xa xỉ ở hiện đại.

Mà hiện tại, có hai nhóm thị vệ đang đứng ở trước cửa, tất cả đều là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang, khí thế lẫm liệt.

Đi dạo phố thôi mà, lại còn mang theo nhiều thị vệ như vậy xuất môn.

Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, Giang Ngư Ngư cảm thấy người này không phải là cường đại, mà là cực kỳ thích ra vẻ ta đây.

Cảm thấy nhàm chán muốn thu hồi tầm mắt, trong tiệm trang sức lại đột nhiên có một đám người đi ra.

Người dẫn đầu vóc dáng cao gầy, cả người mặc áo bào màu đen, viền cổ tay áo và vạt áo có hoa văn màu bạc tối, lúc đi ống tay áo lắc lư lập lòe ánh sáng tối, cho dù vẫn chưa thấy rõ bộ dạng người này, nhưng tự dưng lại bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

Lòng hiếu kỳ lại lập tức ào tới, hiện tại Giang Ngư Ngư muốn biết bộ dáng của người này như thế nào, nhưng hắn lại cúi đầu, rất cẩn thận mà bưng một hộp gấm màu vàng nhạt ước chừng cao nửa thước ở trong tay.

Sau lưng hắn, vây quanh một đám người sắc mặt khẩn trương lại nịnh bợ, tất cả đều cúi nửa người, thái độ cung kính.

Xem ra đồ trong hộp gấm này cực kỳ quan trọng, người đàn ông nãy rõ ràng thân phận không tầm thường, lại muốn đích thân nâng niu trong tay.

Thần sắc Hà Nghiêm cổ quái, giống như là vội vả muốn rời đi, Giang Ngư Ngư cũng không có ý dừng lại, chỉ là vừa đi vừa quay đầu nhìn xung quanh.

Đáng tiếc là, người đàn ông kia vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng chắc chắn hắn có thể khiến cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh, cho dù là trong tình trạng vội vàng không ngẩng đầu lên, nhưng quanh thân lại tản ra khí tràng xa cách người lạ chớ gần, chỉ là mọi người đi lại trên đường im bặt như ve sầu mùa đông, ai cũng không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Vậy tuyệt đối không phải chỉ là vì thân phận của hắn, bởi vì Giang Ngư Ngư căn bản không biết hắn là ai, bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cũng cảm thấy có chút khẩn thương.

Chẳng qua... toàn bộ sự đè nén trầm trọng trong bầu không khí này, là vì hộp trang sức cực nhỏ trong tay người đàn ông kia.