Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 57: Tên yêu nghiệt này quá thông minh rồi (7)

"Người nào?" Âm thanh giống như do người máy phát ra, từng chữ từng chữ cứng ngắc không có chút cảm xúc thuộc về loài người. Nghe thấy lại giống như lợi kiếm màu bạc này, dày đặc hàn ý.

"Vương phi tương lai của các ngươi ~ "

Âm thanh hoàn toàn không nên xuất hiện vào lúc này, cứ như vậy mà đột nhiên vang lên. Giọng của người mới tới mang theo ý cười, khẩu khí cũng vô cùng vui vẻ.

Người chế ngự nàng rõ ràng cực kỳ nghe lời, lập tức thu hồi trường kiếm, "Thuộc hạ ra mắt Vương phi."

"..." Giang Ngư Ngư mạnh mẽ quay đầu lại, nghẹn họng nhìn trân trối Hách Liên Dạ không có chút dị trạng kia.

Vác một gương mặt yêu nghiệt sạch sẽ, Hách Liên Dạ đi tới, mắt phượng nhiễm ý cười vẫn xinh đẹp khiến người ta say mê như cũ, "Ban nãy đã nói, là bổn vương cường đại đến biến thái."

"..." Giang Ngư Ngư cũng chẳng thèm so đo y có tự kỷ hay không, "Bức vẻ trên mặt, anh tẩy như thế nào?"

Trước kia Giang Ngư Ngư cũng không phải là kẻ bịp bợm, cũng không giỏi động võ, cho nên ngoài miệng nói không lại Hách Liên Dạ, võ lực đánh không lại Hách Liên Dạ, nàng đều có thể nhẫn, nhưng y thuật cũng không bằng y, nàng thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi.

Y thuật là điểm nàng vẫn lấy làm tự hào nhất, trong gia tộc, so với đồng lứa thì nàng là người giỏi y thuật Đông y nhất, vậy mà lại bại bởi Hách Liên Dạ, khiến cho nàng cảm thấy nàng đã làm xấu mặt toàn bộ Giang gia.

Nheo con ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp cảm xúc của nàng, Hách Liên Dạ cười khẽ một tiếng, "Kỳ thật rất đơn giản."

"..." Giang Ngư Ngư mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bởi vì đây là thái độ khinh thường y thuật Giang gia, tức giận bắt đầu dâng lên trong lòng.

Thì ra tiểu nha đầu thực sự tức giận, chính là bộ dáng này.

Nhìn con ngươi đen sáng trong của nàng nhiễm lên một tầng tức giận, người nào đó bị nàng trừng mắt dường như tâm tình vô cùng tốt, rộng rãi nói cho nàng biết "bí mật" cuối cùng này——

"Bởi vì trên mặt ta có đeo một tấm mặt nạ da người."

Nói xong, lại còn thuận tay vén một góc của mặt nạ da người vốn cùng một dạng với tướng mạo của y, chứng minh mình không có nói ngoa.

Về phần bức họa hồ ly trên mặt dưới lớp mặt nạ da người... Xin miễn bàn!

"..." Biến thái quả nhiên có biện pháp biến thái!

Một bụng tức giận đột nhiên biến mất, Giang Ngư Ngư không nói gì mà nhìn trời.

Ở trong sơn động này, nàng đương nhiên không thể nhìn thấy bầu trời, mà lúc này ngay cả đỉnh động nàng cũng không nhìn thấy ——

Bởi vì có một gương mặt yêu nghiệt xinh đẹp đến lóa mắt, gần như che khuất toàn bộ tầm mắt của nàng.

Khuôn mặt kia cách nàng rất gần, ý cười trong đáy mắt giống như ngôi sao đầy trời, khiến cho nàng gần như không có cách nào nhìn thẳng, hơn nữa ở góc độ như vậy, quả thực như sắp hôn xuống.

Giang Ngư Ngư theo bản năng lùi về phía sau một bước, thắt lưng cũng ngửa ra sau.

Mà cánh tay của người nào đó đã sớm vòng qua eo của nàng, nàng vừa lui, đúng lúc ngã vào trong khuỷu tay của y.

Hơn nửa người đều ở trong lòng y, Hách Liên Dạ lại không vội mà hoàn toàn ôm cả người, nhướng mày, "Bổn vương vốn là muốn, trước khi cùng ngủ thì ôm ấp một chút."

"..." Giang Ngư Ngư bắt đầu cắn răng.

"Dù sao chúng ta vẫn không quen thuộc cho lắm." Người nào đó vẫn bình tĩnh mà nói tiếp.

"..."

"Ngủ say rồi ôm, không phải càng thuận lý thành chương hơn sao?"

"..." Nhịn không nổi nữa rồi!

Dù sao nơi này cũng là cổ đại, nàng không quản gia quy của Giang gia nữa!

Ai nói y thuật không thể lấy ra đả thương người? Không đúng, nàng đây không tính là vi phạm gia quy, trước mắt không phải là người, mà là yêu nghiệt biến thái!

Giang Ngư Ngư trở tay kéo lấy tay y, "rắc" "rắc" hai tiếng, gọn gàng linh hoạt mà bẻ hai cánh tay của y ra. Lại lập tức bắt đầu hối hận năm đó nàng học y thuật học đến rất chăm chỉ, công việc bẻ tay người này, nàng làm được nhưng đối phương căn bản không cảm thấy đau.