Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 52: Tên yêu nghiệt này quá thông minh rồi (2)

“À…? Vậy vì sao cô đột nhiên bắt đầu ăn thứ đó?”

“Anh đoán thử xem.”

“Bổn vương không muốn đoán.”

Giang Ngư Ngư “khó xử” mà nháy mắt mấy cái, “ Vậy làm sao bây giờ đây?”

“Không cần quan tâm những thứ này, “khóe môi cong lên độ cong mị hoặc, Hách Liên Dạ “dịu dàng” mà chỉ cho nàng một con đường sáng, “Vẫn nên mau chóng cởi ra đi.”

“…” Trong lòng lại vang dội một trận sấm sét, Giang Ngư Ngư cân nhắc chốc lát, vẫn quyết định dựa theo kịch bản mà diễn tiếp, xem xem tên yêu nghiệt này muốn làm gì.

Nàng không tin, y thật sự muốn lừa nàng lên giường!

Giơ một bàn tay nho nhỏ lên, nàng tỏ ý Hách Liên Dạ tạm dừng nói chuyện, để nàng ăn xong đồ ăn trước đã.

Mặc kệ nàng đang kéo dài thời gian hay có động cơ khác, Hách Liên Dạ hơi nhếch môi lên cười, kiên nhẫn đến cùng.

Đợi đến lúc ăn xong khối thịt bò khô này, Giang Ngư Ngư không lấy khăn tay ra mà thuận tay kéo áo trong của Hách Liên Dạ vẫn đang mặc trên người, nghiêm túc lau sạch tay.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, cực kỳ tha thiết hỏi y, “Vương gia, còn thừa lại vài kiện, tôi giúp anh cởi nha!”

Mắt phượng hiện lên chút ánh sáng hứng thú, “Tiểu nha đầu, thái độ xoay chuyển quá nhanh, rất không thể tin.”

Giang Ngư Ngư cực kỳ hiếm thấy mà có chút nũng nịu, không biết xấu hổ mà thừa nhận, “Kỳ thật tôi chờ ngày này, chờ rất lâu rồi!”

“…” Hiện nay đổi thành Hách Liên Dạ cảm thấy mình bị sét đánh trúng.

Nhưng Giang Ngư Ngư và Hách Liên Dạ, hiển nhiên không đi cùng một tuyến đường, nói xong câu này, ánh mắt nhỏ sáng lóng lánh của nàng liền nhìn chằm chằm vào y phục Hách Liên Dạ, “Từ nhỏ ở trong núi nhìn thấy lợn rừng và gấu chó, tôi liền muốn lột da chúng nó!”

“…” Lại là lợn rừng và gấu chó…

Tiểu nha đầu đứng trước người y lại chuyển đến sau lưng y, dường như là đang cân nhắc xuống tay từ chỗ nào, đột nhiên, cái đầu nhỏ của nàng từ một bên bả vai của y thò ra, “Vương gia, tôi có một đề nghị!”

“Ừm.” Hách Liên Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần lương gần trong gang tấc kia, khẽ híp mắt, trả lời mà có chút không để ý, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Bộ dáng sau lưng của anh trơn bóng, rất khó nhìn!”

“…” Chẳng lẽ muốn mọc ra hai cái bánh bao mới dễ nhìn?

Hách Liên Dạ khẽ nhướng mi, ý bảo nàng tiếp tục nói, nhưng ánh mắt thì vẫn có chút cổ quái, nói chuyên tâm cũng không chuyên tâm mà nhìn nàng, rõ ràng vẫn nghĩ đến cái gì đó.

Giang Ngư Ngư mặc kệ trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục tra cứu kế hoạch của mình, nghiêm trang mà bưng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kể chuyện xưa ‘Nhạc mẫu khắc chữ’ cho y nghe.

“Nhạc Phi?” Chuyện xưa có da có thịt này, thậm chí còn bao quát chiến sự sa trường, nghe không giống như là đặt chuyện, nhưng cái tên này, đối với Hách Liên Dạ mà nói thì hoàn toàn xa lạ.

“Cô muốn khắc ‘Tinh Trung Báo Quốc’ trên lưng ta?” (khắc ở đây t nghĩ là xăm đó, ở cổ đại không có xăm nên ta dùng khắc nhé)

Không đúng không đúng!” Đột nhiên lắc đầu mấy cái, Giang Ngư Ngư buông tiếng thở dài, “Về sau Nhạc đại tướng quân bị người gian hãm hại, chuyện xưa này kết thúc cực kỳ thê thảm.”

“…”Hách Liên Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vào nàng.

Nói hồi lâu, tiểu nha đầu này là đang vòng vo rủa y?

Nhưng nhìn cảm xúc của nàng, lại không giống như giả bộ chuyện xưa này dường như là thật, lần thứ N Hách Liên Dạ sản sinh ra hoài nghi đối với lai lịch của nàng.

Đang nghĩ ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn ưu tư kia có chút suy sụp đột nhiên lại nâng lên, “Vương gia, tôi viết bốn chữ này ở trên lưng anh nhé, tuyệt đối uy vũ khí phách lại cát tường, nếu như anh không hài lòng, có thể chém đầu của tôi!”

Những lời này nghe thật quen tai, lúc trước nàng mới xuất hiện ở Tĩnh vương phủ, lúc đảm bảo với Triệu công công nhất định có thể “dụ dỗ” y ăn cơm, hình như là nói như vậy.

Sự thật chứng minh, những lời này hẳn là nàng không nói lung tung, khi đó trong lòng nàng cực kỳ nắm chắc.