Đường hầm này ở ngay bên dưới hoàng cung, cho nên chẳng mấy chốc thị vệ đã chạy về, chạy đi chạy lại mấy vòng cuối cùng cũng dọn ra được một bàn ngự thiện lớn cho Hách Liên Nhị.
Hơn nữa sợ bà cô nhỏ này lại khóc, thị vệ còn đặc biệt mang hai cái ghế chuyên dành cho tiểu hoàng tử tiểu công chúa sang, để tránh cho tay nhỏ của bé không với tới bàn.
Tiểu nha đầu cực kỳ vui mừng, rửa sạch sẽ hai tay nhỏ, ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu miệt mài ăn.
Tướng ăn của bé rất tốt, nhã nhặn khéo léo vô cùng, cho nên một đám thị vệ không tính là rất quen thuộc với bé chỉ có thể mờ mịt nhìn cảnh tượng kỳ quái chính là dường như bé không ăn bao nhiêu nhưng thức ăn trên bàn lại giảm cực nhanh...
Lãnh Thành Nhiên cũng ngồi ăn cùng bé, hiện tại đã trở về thân trẻ nhỏ, dạ dày cũng rút nhỏ đi rất nhiều, ăn được lát là ăn không nổi nữa.
Cho nên hắn càng bội phục sức chiến đấu mạnh mẽ của tiểu đồ đệ nhà mình...
Sính Nhiên công chúa bắt Hách Liên Nhị tới đây không phải để hầu hạ bé...
Nhưng bây giờ cũng nghĩ không ra cách để đối phó với bé.
Vừa rồi bị tiếng khóc có thêm nội lực của Hách Liên Nhị làm ầm ĩ, hiện tại nàng ta vẫn thấy đau đầu, chỉ có thể xoa huyệt Thái Dương, tức giận ra lệnh, "Nhốt hai đứa nó chung với đám nhóc kia! Đợi nó đàng hoàng lại thì đến báo cáo với ta!"
Nói xong trừng mắt liếc Hách Liên Nhị một cái, theo một mật đạo khác ra ngoài.
Có thể thấy nơi này có cơ quan ở khắp nơi, lại như mê cung có rất nhiều lối đi, nếu không biết đường mà đi bậy, sẽ rất nguy hiểm.
Nhìn những vết tích ở trên vách tường, hẳn là thạch thất này có từ lâu rồi.
Lúc trước hơn phân nửa là xây để phòng ngừa vạn nhất, nếu quả thật bị mất nước, một đám hoàng tộc có thể lợi dụng thạch thất dưới hoàng cung này mà chạy lấy mạng.
Chỉ là hiện tại không biết Sính Nhiên công chúa muốn bắt trẻ con để làm gì.
Sính Nhiên công chúa đi rồi, một đám thị vệ càng không dám chọc vào Hách Liên Nhị, dè dặt chờ bé ăn xong, lại hứa ngày mai tiếp tục mang đồ ăn ngon đến cho bé, lúc này mới mang bé và Lãnh Thành Nhiên vòng qua nhiều mật đạo phức tạp, đi đến một căn phòng tối tăm như địa lao*.
(* ngục dưới lòng đất)
Dường như được ăn ngon rồi, trên đường đi hai đứa bé đều rất phối hợp, dù đi đến nơi có thể dọa sợ người khác cũng không kháng cự.
Cho rằng đã được coi như là đại công cáo thành rồi, mấy thị vệ lộ nguyên hình, ánh mắt hung ác đẩy mạnh hai đứa bé vào trong địa lao.
Má nó, đã thành tù nhân rồi còn dám làm khó ông đây! Ngã chết mày!
Thế nhưng...
"Có thể nghỉ ngơi rồi!" Nhìn thấy có đám cỏ tranh chất thành đồng, dường như Hách Liên Nhị rất vui vẻ, hoan hô một tiếng, tung tăng nhảy nhót chủ động vào địa lao.
"Nhị Nhị, từ từ thôi." Lãnh Thành Nhiên như lo lắng cho tiểu nha đầu sẽ bị ngã nên vội vàng đuổi theo.
Tóm lại hai đứa bé này đều có đủ lý do, không hề có chút đáng nghi nào mà chạy đi.
Còn mấy thị vệ muốn đẩy bọn họ thì bị hụt, đều mất trọng tâm ngã chỏng vó.
Ở trước mặt bọn họ, là hai song sắt to...
Mấy tiếng kêu thảm thiết hổn loạn, tất cả thị vệ muốn động thủ đều không ngoại lệ, đều đâm vào song sắt, hơn nữa còn đường đường chính chính mà răng đi tiên phong...
"... Răng của ta!"
Mấy thị vệ run rẩy vươn tay ra nhặt hai cái răng cửa bị đụng rớt lên, đều hận không thể giết bọn Hách Liên Nhị cho hả giận, nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé xinh đẹp dịu dàng vô hại kia đi vào trong địa lao thì đột nhiên bắt đầu cảm thấy tà môn rồi.
Làm sao lại trùng hợp như vậy, mấy người bọn họ đều bị đập rớt răng cửa?
Chắc chắn hai đứa bé này không có bản lĩnh đó, chẳng lẽ... địa lao này âm khí quá nặng, có quỷ lộng hành?
Sống lưng run lên, bọn họ vốn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, kết quả đột nhiên sau lưng bị thứ gì đó đâm vào.
Thứ đâm vào bọn họ rất kỳ quái, xúc cảm giống tay người, nhưng lại to hơn tay người, nhỏ hơn nắm tay.
Chẳng lẽ... móng quỷ?
Cứu mạng với ~~~
Ngay cả tiếng thét cũng không phát ra được, mấy thị vệ sợ tới mức tè ra quần, lảo đảo chạy đi.
Thật ra... thứ đâm vào bọn họ khi nãy, là cái móng heo núc ních thịt của heo nhỏ mà thôi...
Heo nhỏ rơi từ trên không trung đáp xuống nơi đám thị vệ vừa mới đứng, giống như một vị thần vung áo choàng nhỏ lên.
Hừ, hù chết chúng mày! Dám cả gan muốn bắt nạt tiểu chủ nhân của nó!
Cho dù tiểu chủ nhân nhìn như ngoan ngoãn dễ bắt nạt, chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra sự mạnh mẽ thần kỳ nó sao? Chẳng lẽ bọn họ không chú ý đến ám vân Liêm Tâm thảo tôn quý không gì sánh bằng được may trong áo choàng của nó sao?
Một đám khốn nạn không có mắt nhìn!
Là một con heo nhỏ chỉ có kích cỡ bằng móng của con heo bình thường, nó cảm thấy mình mạnh mẽ rõ ràng như thế...
Ban nãy ra tay giáo huấn bọn thị vệ, là Lãnh Thành Nhiên.
Còn Hách Liên Nhị dường như lúc này có chút mất hứng.
"Sư phụ, sao người có thể đánh rớt răng bọn họ vậy?" Tiểu nha đầu hơi phồng má lên, ánh mắt khó chịu nhìn hắn.
Lãnh Thành Nhiên bị tiểu đồ đệ của mình hỏi cho nghẹn họng.
Thật ra cùng một cách chỉnh người, Tiểu Đông Qua này cũng từng dùng tới, trước đó Sính Nhiên công chúa đã bị bé chỉnh đến rất thê thảm.
Thế nhưng... Tiểu Đông Qua chỉ để nàng ta bị thương trên người, dưỡng tốt thì có thể biến mất, quả thật dịu dàng hơn hắn rất nhiều.
Cho nên tiểu đồ đệ của hắn trách thủ đoạn của hắn quá độc ác sao?
Bé nằm vặt xuống đất, nếu dựa vào lực tay đẩy người của mấy thị vệ khi nãy, dập đầu rách da là chuyện nhỏ, nói không chừng sẽ bị ngã đến gẫy tay, nếu bị đụng vào đầu thì càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên mặc dù biết rõ võ công của tiểu đồ đệ hắn rất tốt, tuyệt đối sẽ không bị thương, nhưng lúc ấy Lãnh Thành Nhiên vẫn cảm thấy tức giận.
Hắn không hề cho là mình ra tay độc ác, ngược lại cảm thấy bởi vì không muốn bứt dây động rừng, hắn đã cực kỳ hạ thủ lưu tình rồi.
Thế nhưng bị tiểu nha đầu này hỏi thế, hắn lại lập tức hối hận.
Thấy hắn hồi lâu không nói gì, tiểu nha đầu có chút kích động, tay nhỏ nắm lại thành nắm đấm, "Sư phụ, sao người có thể làm như vậy chứ! Người có biết răng quan trọng đến mức nào không! Hơn nữa kỹ thuật khảm răng giả ở nơi này rất kém!"
Quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên Lãnh Thành Nhiên nhìn thấy tiểu nha đầu dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy để nói chuyện với hắn.
Hắn đã sống lâu đến mức không đếm được là bao nhiêu năm rồi, đã sớm luyện được sự trầm ổn không thể đổ ngã, hiện tại trong lòng lại có chút hoảng sợ, rất sợ tiểu đồ đệ của mình sẽ cảm thấy hắn là một tên trứng thối lòng dạ độc ác, sau này sẽ chê trách hắn không thích hắn.
Qua nhiều năm rồi, lần đầu tiên Lãnh Thành Nhiên không có lập trường như vậy, gần như trong nháy mắt đó đã vứt đi tiêu chuẩn phán đoán trước đó của mình qua một bên, hoàn toàn đồng ý lời chỉ trích của tiểu nha đầu, trong lòng hết sức thành khẩn mà thừa nhận lỗi sai của mình, thủ đoạn của hắn quá độc ác rồi.
Hắn lập tức muốn mở miệng, muốn cam đoan với tiểu nha đầu, hắn sẽ lập công chuộc tội, giúp đám người kia tu bổ răng lại.
Nhưng tiểu nha đầu lại giành trước một bước mở miệng, "Đột nhiên thiếu đi mấy cái răng ăn cơm sẽ rất không quen! Lỡ như nhà bọn họ có thức ăn khó cắn thì phải làm sao? Bọn họ không thể tùy tiện ăn thức ăn, nhất định nhìn thấy những thức ăn kia sẽ tức giận, sau đó thức ăn xui xẻo thành vật chịu tôi, bị bọn họ ném đi cho hả giận!"
Tiểu nha đầu càng nghĩ càng cảm thấy "đáng sợ", nắm lấy nắm đấm nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiên nghị, "Không thể chậm trễ thời gian nữa, con muốn đi cứu chúng nó!"
Sau đó nếu như đồ ăn ngon thì để lại cho mình, còn ăn không ngon thì đưa cho người ta, ừm!
Lãnh Thành Nhiên vốn chuẩn bị một đống lời xin lỗi: "..."
Nhìn tiểu đồ đệ thật sự muốn đi ra khỏi địa lao, cảm giác bóng lưng nho nhỏ vô cùng có sứ mệnh, Lãnh Thành Nhiên ôm tiểu nha đầu quay trở lại, thật sự là bất đắc dĩ lại cảm thấy bé hết sức đáng yêu, không nhịn được mà cười ra tiếng, "Thật đúng là một Tiểu Đông Qua gạt người."
Trong lòng thật sự rất là thích, hắn ôm tiểu nha đầu như ôm một bảo bối rất quý, còn sờ sờ đầu nhỏ của bé.
Động tác này trước kia hắn cũng từng làm, nhưng khi đó hắn cao hơn tiểu đồ đệ rất nhiều rất nhiều lần.
Mỗi lần ôm đều giống như dỗ dành một đứa bé con, ai nhìn vào cũng nói hắn quá cưng chiều tiểu đồ đệ của mình, như đang dỗ dành bảo bối vậy.
Nhưng bây giờ...
Hắn biến trở về dáng vẻ lúc còn bé...
Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, ôm như vậy chính là cái ôm hàng thật giá thật...
Tay vốn muốn tiếp tục sờ đầu nhỏ của bé đột nhiên cứng đờ.
Tiểu nha đầu đứng thẳng người ở trong ngực hắn, nháy đôi mắt to đen lúng liếng, nghiêm túc nhìn vào vẻ mặt của hắn.
Sư phụ ngượng ngùng rồi!
Đừng thấy tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi mà lầm, bé rất có cảm giác trách nhiệm đấy, vẫn luôn lòng mang thiên hạ à nha.
Cho nên bé nghiêm túc kéo tay áo Lãnh Thành Nhiên, "Sư phụ, con đi cứu những thức ăn kia trước, sau đó sẽ trở lại nói chuyện khiến người đỏ mặt!"
Ừ, lòng mang thiên hạ... chính là đang nói đến tất cả thực vật ở thiên hạ.
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Ho nhẹ một tiếng, "... Nhị Nhị, con ở lại nghỉ ngơi trước đi, vi sư sẽ giúp con giải cứu những thức ăn sắp chịu đựng chế độ bất công kia."
"Được ạ ~" Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện mà nghe lời, lập tức đồng ý với sự sắp xếp của sư phụ, còn rất thông minh mà khen hắn nói, "Sư phụ, lúc người đỏ mặt giả bộ nghiêm túc thật đáng yêu đấy!"
"... Nhị Nhị ngoan, Tiểu Đông Qua giống con mới là đáng yêu nhất."
Vấn đề đỏ mặt hay mặt đỏ... bỏ qua không nói đi.
Lãnh Thành Nhiên từ chối tiếp nhận "tán thưởng" mới của tiểu đồ đệ dành cho mình, muốn thay đổi thẩm mỹ quan của bé.
"Sư phụ cảm thấy con đáng yêu sao?" Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, mong đợi nhìn hắn.
Đó là đương nhiên, tiểu nha đầu này thật sự đáng yêu vô cùng.
Nhưng trước đó Lãnh Thành Nhiên đã bị thua thiệt, lần này hắng giọng một cái, hết sức nghiêm cẩn nói, "Con chính là tiểu đồ đệ đáng yêu nhất của sư phụ."
Miễn cho tiểu nha đầu này lại nhắc tới chủ đề tướng công...
Tiểu nha đầu được khen nên rất vui vẻ, kéo lấy tay áo hắn, ánh mắt càng mong đợi hơn, "Vậy sau này chúng ta cùng đáng yêu, đúng không?"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Có phải hắn... lại bị đùa giỡn rồi không?
Hơn nữa còn bị câu hỏi không biết nên nói là quanh co hay trực tiếp nữa, bị trêu chọc đến... mới lạ.
Dù sao hắn cũng đã sống rất nhiều năm rồi, chưa từng bị nói như vậy...
Hơn nữa đề tài này được tiếp nối đến mức tự nhiên lạ thường.
Thật ra cái này cũng rất bình thường, nếu không thì đi nhìn lại công lực thổ lộ của phụ thân tiểu nha đầu này đi...
Nhưng Lãnh Thành Nhiên chưa từng thấy Hách Liên Dạ, cũng chưa từng nghĩ trong xã hội này còn có người có cái năng lực biến thái đó...
Hắn chỉ nhìn bé gái đáng yêu trước mặt, lần đầu tiên nghi ngờ con đường trưởng thành của mình...
Từ nhỏ hắn đã biết mình thiên tài, cho nên bận tập võ, bận tu luyện, cuộc sống của hắn vẫn luôn khác với những bạn nhỏ bình thường.
Có phải ở trong học đường đã dạy cái gì mà hắn không biết cho nên trẻ con bây giờ mới trở nên nghịch thiên như vậy không...
Thật ra cho dù học đường thật sự có dạy đi chăng nữa thì cũng không có người có thể dạy được Hách Liên Nhị.
Về chuyện thổ lộ này, ngược lại tiểu nha đầu có thể mở lớp dạy, dạy cho toàn bộ người trong thiên hạ...
Di truyền học thật sự là cánh cửa học vấn thâm ảo, ừm.