Nhưng heo nhỏ cũng không đắc ý được bao lâu...
Hơn nữa lúc này cũng không cần đến Lãnh Thành Nhiên ra tay đả kích nó, nhìn ra sắc mặt Lãnh Thành Nhiên không tốt, hiện tại hết sức muốn bổ cứu hỏa kế ở cửa hàng tơ lụa.
Tiểu hỏa kế rất có cảm giác nguy hiểm, nhìn cách ăn mặc của vị gia này tuyệt đối là kẻ có tiền, không thể đắc tội!
Heo nhỏ gục xuống bàn, mũ áo choàng cũng lật lên che cái đầu của nó lại, hỏa kế cũng không thấy được tai và mũi nó, chỉ có thể dựa vào thể tích để phán đoán nó là giống gì.
Cho nên hắn ta lập tức bày ra vẻ thành khẩn mà tán thưởng một câu, "Vị công tử này, chuột trắng nhỏ của các ngài thật phúc hậu!"
Phụt... Hách Liên Nhị và Lãnh Thành Nhiên đều bật cười.
Heo nhỏ trên bàn lại sững sờ, hoàn toàn phẫn nộ rồi.
... Khốn kiếp!
Có con chuột trắng nhỏ nào uy vũ anh tuấn như ta không?
Còn có, phúc hậu là cái gì chứ?
Heo nhỏ cảm thấy, bên dưới cái cổ là eo, cả thân hình như một thùng nước nhỏ tiêu chuẩn...
Nếu heo nhỏ đi đến hiện đại..., cho nên mấy phút sau, tiểu hỏa kế gặp bi kịch nằm sấp xuống bàn, lệ rơi đầy mặt mà bắt đầu viết 1000 chữ kiểm điểm.
Còn heo nhỏ ra vẻ ngồi trên cái chặn giấy bên cạnh, ngẩng đầu nhỏ lên giám sát.
Đùi nó quá ngắn không bắt chéo được, nếu không nhất định rất muốn làm ra vẻ đại gia bắt chéo hai chân... Đây là suy nghĩ của quần chúng vây xem, nhưng ai cũng không dám nói ra.
Heo nhỏ uy hiếp người viết kiểm điểm... Không thể trêu vào!
Kiến thức của heo nhỏ rất lợi hại, người của cửa hàng tơ lụa cũng ý thức được bản lĩnh của Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn không tầm thường, cho nên hắn để người thêu câu nói kia lên quần áo của Hách Liên Nhị, vốn chẳng phải là trò cười, mà chính là một phù hộ thân siêu cấp mạnh mẽ.
Thái độ của bọn họ đối với Lãnh Thành Nhiên càng kính trọng hơn, Lãnh Thành Nhiên vẫn không hài lòng.
Vấn đề độ nổi tiếng giảm xuống... Quả thật trước kia chưa từng lo lắng chút nào.
Tại sao mới trong một thời gian ngắn, nổi danh thiên hạ lần nữa?
Hách Liên Nhị hưng phấn phồng má lên, cực kì mong đợi nghĩ kế, "Đi đánh cướp Ngự thiện phòng được không?"
Vẫn chưa được ăn ngự thiện ở đây đâu đấy!
Lại ăn, Lãnh Thành Nhiên bật cười vỗ vỗ đầu nàng, "Rất mất thân phân, nếu như ta muốn ăn, thì chỉ cần nói một tiếng, Hoàng đế sẽ mang tất cả đồ ăn của Ngự thiện phòng tới."
Giọng điệu hời hợt khiến hỏa kế đứng gần hắn run lên.
Lại nghĩ đến...
Xuất hiện ở tòa thành Thiên Ly nhỏ bé vắng hoe này, lại là dạng dung mạo xuất chúng, còn có khí chất ôn nhã thanh quý trong truyền thuyết kia, "Ngài, ngài là Môn chủ đại nhân?"
Hoàn toàn không cần đặc biệt chỉ ra Thiên Ly môn... nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sự tồn tại của Thiên Ly môn rõ ràng cũng không dám dùng chữ "môn" này...
Cũng không phải Lãnh Thành Nhiên hung thần ác sát, bọn họ sợ chọc cho hắn không vui.
Chỉ là người trong giang hồ đều kính sợ hắn từ tận đáy lòng, bản lĩnh kém thua hắn nhiều lắm, không xứng với hắn được xưng là "Môn chủ".
"Là ta." Lãnh Thành Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Hỏa kế không bình tĩnh được nữa, cả kinh ngã từ trên ghế xuống, lảo đảo mấy bước nhào tới cửa, hô to một tiếng,"Môn chủ đại nhân xuống núi..."
Lần này thì hay rồi, Lãnh Thành Nhiên khỏi cần nghĩ cách nổi danh thiên hạ lần nữa rồi...
Một tiếng thét này của hỏa kế, chính là tuyên truyền tốt nhất.
Rầm một tiếng, dân chúng trên đường như luyện Lăng Ba Vi Bộ, trong chớp mắt kéo nhau xúm tới trước cửa của cửa hàng tơ lụa, một đám người đông nghịt vẻ mặt của ai cũng kích động, ánh mắt nhìn Lãnh Thành Nhiên đều sáng lên.
"Ôi mẹ ơi, thì ra Môn chủ đại nhân khôi ngô như vậy!" Trong đám người, có một đại thẩm khiếp sợ khen ngợi.
Lập tức có đống người phụ họa theo, trong đám người đều là tiếng khen ngợi.
Lãnh Thành Nhiên có tiếng tăm lớn, hoàn toàn là vì có thanh danh tốt, nếu không cũng sẽ không được dân chúng xem thành thần tiên, mà sẽ Diêm Vương gia rồi...
Cho nên người trong lòng không có ác niệm gì, ví dụ như những dân chúng có mặt ở đây, tôn kính hắn nhưng không sợ hắn, đều dùng tâm tính thấy thần tiên hiển linh mà dính chút phúc khí, vô cùng nhiệt tình mà nhìn hắn mãi miết.
Lãnh Thành Nhiên cũng không phụ lòng tâm ý của các dân chúng, chủ động hứa hẹn nếu sau này chuyện trẻ em liên tục bị thất lạc thì có thể lên núi Thiên Ly tìm hắn, hắn sẽ sắp xếp đệ tử ở dưới chân núi thay phiên nhau trực, tránh cho dân chúng bình thường không thể lên được núi Thiên Ly.
Lời vừa thốt ra, mọi người lại càng đối đãi với hắn như Bồ Tát sống, liên tục nói tiếng cảm ơn không ngừng, khuyên thế nào cũng không được.
Không chỉ như vậy, người nghe nói Môn chủ đại nhân xuống núi càng lúc càng nhiều, cả con đường đều bị chen tới mức chật như nêm cối, không ít người bị ngăn ở cuối phố không chen vào được, đừng nói là Lãnh Thành Nhiên, ngay cả tấm biển cửa hàng tơ lựa cũng không thấy rõ.
Đẩy đưa nhốn nháo, có người nóng tính liền cãi nhau um sùm.
Lãnh Thành Nhiên đứng dậy, cười trấn an, "Mọi người đừng nóng vội, ta mới thu nhận một tiểu đồ đệ, tiểu hài tử ham chơi, không ở trên núi được lâu, sau này ta sẽ thường xuyên xuống núi."
Lúc nói chuyện, còn ôm Hách Liên Nhị như cái đuôi nhỏ sau lưng hắn qua bậc cửa cao.
Sóng người chen chúc trên đường cái, vang lên tiếng hít hâm mộ và kinh ngạc.
Ở trong Thiên Ly môn này, hiện tại chẳng phải có mười đồ đệ chính thức sao?
Tiểu oa nhi này lại có thể để Môn chủ đại nhân phá lệ!
Bị nhiều người vây xem như vậy, bạn nhỏ Hách Liên Nhị ngoan ngoãn níu lấy góc áo Lãnh Thành Nhiên, phồng má lên, mở to đôi mắt tròn xoe, ánh mắt sợ hãi.
Dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn khiến tất cả mọi người đều có thiện ý mà bật cười, tiểu oa nhi này thật sự là khiến người ta yêu thích mà, khó trách Môn chủ đại nhân lại sủng ái như vậy, còn đích thân dẫn bé xuống núi chơi.
Có lời hứa này, mọi người đều ngại chặn đường lớn, ảnh hướng đến kế hoạch bình thường của hắn, lại nhìn hắn thêm mấy lần sau đó lưu luyến mà chào tạm biệt.
Mà do có sự tuyên truyền của cửa hàng tơ lụa, mọi người đều nhớ kỹ, thì ra tên của Môn chủ đại nhân trong truyền thuyết là Lãnh Thành Nhiên.
Giữa phố phường, bát quái truyền đi nhanh nhất, tin rằng chưa đến nửa canh giờ, ở nơi xa không phải nói, ở trong thành Thiên Ly này, tin tức đó nhất định mọi người đều biết.
Bảo đảm an toàn của Hách Liên Nhị, Lãnh Thành Nhiên ngồi lại trên ghế như có điều suy nghĩ nhìn thịnh cảnh thái bình ngoài cửa sổ.
Trong tầm mắt, lại đột nhiên xuất một khuôn mặt bánh bao hồng hào.
Tiểu nha đầu đứng ở trên ghé, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, "Sư phụ, người thay đổi khuôn mặt thật dễ nhìn đấy."
Lãnh Thành Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Sư phụ đã đổi nữa ngày mà giờ con mới nhìn đến."
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn thừa nhận sai sót, "Vậy sư phụ, con cũng đổi khuôn mặt cho người xem nhé."
Nói xong, bàn tay nhỏ bé nâng lên, không thấy bé chuẩn bị thế nào, đột nhiên thay đổi một khuôn mặt cực ký lớn.
Đây cũng là lần đầu tiểu nha đầu dịch dung thành hình tượng này...
Cho nên vừa rồi mới biết, dịch dung thành mặt to kỹ thuật rất khó khăn.
Vóc người bé nhỏ lại vác khuôn mặt quá nặng, bỗng chốc trọng tâm bất ổn, ngã nhào vào trong ngực Lãnh Thành Nhiên.
Lãnh Thành Nhiên bị chọc cho cười ha ha, đỡ tiểu nha đầu này dậy, giúp bé tháo khuôn mặt to độc đáo kia ra.
Tiểu nha đầu vẫn cảm thấy chóng mặt, lắc lắc cái đầu nhỏ, lại quơ quơ mấy cái, lúc này mới vịn bàn chầm chậm ngồi xuống.
Lãnh Thành Nhiên nhìn dáng vẻ kia của bé thật sự rất đáng yêu, lấy tấm mặt nạ to như thấm thớt kia đắp lên đầu bé.
Tiểu nha đầu vốn chưa lấy lại tinh thần càng choáng hơn, ánh mắt mờ mịt, dáng vẻ phồng má rất giống bánh bao nhỏ bị ép trong lồng hấp.
Tiểu nha đầu lại không vội lấy cái mặt nạ to đó xuống, chậm rãi mở mắt ra, "Sư phụ, sau lưng ngài..."
Lãnh Thành Nhiên vốn đang suy nghĩ, huyện thị xung quanh đều không xảy ra vấn đề gì, rốt cuộc là ai to gan như vậy, quả thật giống như cố tình khiêu khích hắn, hết lần này tới lần khác muốn tới thành Thiên Ly trộm trẻ con.
Bây giờ nghe nhóc con kia nói, phản ứng đầu tiên là ai có thể đánh lén sau lưng hắn mà khiến hắn không hề phát giác ra được.
Hắn xoay người nhanh như chớp, thế nhưng trước mắt không có một bóng người, sau lưng lại có kình phong đột kích, có thứ gì đó đánh tới trên đầu hắn.
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Xoay người liền nhìn thấy tiểu nha đầu kia đứng ở trên ghế, cầm mặt nạ to đủ để làm hung khí như tranh công nhìn hắn, "Sư phụ, vừa rồi phía sau người có con muỗi đó."
Tiểu nha này này bịp bợm.
Lãnh Thành Nhiên cố tình nghiêm mặt, rất hung dữ hỏi bé, "Muỗi nào?"
Tiểu nha đầu còn chưa nói, nước mắt đã rơi xuống, "Muỗi, hu..."
Lúc này đổi lại là Lãnh Thành Nhiên luống cuống tay chân, vội vàng vỗ về đứa bé, "Đừng khóc đừng khóc, là sư phụ giỡn với con thôi."
Nhưng nước mắt của tiểu nha đầu vẫn rơi không ngừng được, "Nhưng con muôi, hu... con không đánh trúng con muỗi... nhất định sư phụ giận con..."
"Sao có thể, Nhị Nhị đáng yêu như thế, sao sư phụ tức giận con được."
Hai mắt tiểu nha đầu ngấn lệ, uất ức hỏi hắn, "Vậy tại sao sư phụ vẫn không dẫn con đi ăn cơm trưa?"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Quay đầu lại, lặng lẽ nhìn sắc trời, lại nhìn bé gái có khuôn mặt giống bánh bao, dáng người thật sự rất thon thả, Lãnh Thành Nhiên thật sâu, thật sâu rối rắm...
Quần áo của Hách Liên Nhị vẫn chưa làm xong, Lãnh Thành Nhiên cũng không muốn ngồi trong tửu lâu khiến bị vây xem lần nữa.
Dứt khoát gọi tiểu nhị Ất trong cửa hàng, đưa bạc cho hắn ta để hắn ta ra ngoài mua bữa trưa mang về.
Gọi tiểu nhị Ất, là vì tiểu nhị Giáp tiếp đãi bọn họ lúc trước bây giờ còn đang đau khổ ghi kiểm điểm, không có cách nào chân chạy...
Gà xé cay, vịt tía tô, đậu hũ ủ tam tiên, thịt băm cải thìa, còn có một bát canh sò mướp.
Hỏa kế Ất cầm thực đơn, vẫn đang cảm khái thì ra thần tiên cũng phải ăn, hơn nữa còn ăn nhiều như vậy.
Đương nhiên hỏa kế Ất cho rằng Hách Liên Nhị nhỏ như vậy thì ăn được bao nhiêu món chứ...
Tâm trạng của Lãnh Thành Nhiên càng phức tạp,
Bởi vì hắn không có đòi hỏi gì đặc biệt về ăn uống, cho nên thực đơn là tiểu nha đầu gọi....
Lãnh Thành Nhiên bị tiểu đồ đệ đánh một cái, đương nhiên trong lòng sẽ không so đo, vốn cho rằng chuyện này cứ thế kết thúc, không ngờ trước đó tiểu nha đầu đột nhiên muốn dịch dung cho hắn xem, thì ra là có mục đích.
"Sư phụ, con dịch dung rất lợi hại đấy."
Có Ngư Ngư và hai vị sư đệ cao thủ dậy bé, thuật dịch dung của tiểu nha đầu này quả thật được xưng là xuất thần nhập hóa.
Với sự thông minh của Lãnh Thành Nhiên, lập tức hiểu ra tiểu nha đầu này muốn làm gì, sắc mặt trầm xuống, hắn làm như nghe không hiểu, vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, "Đúng vậy, Nhị Nhị là một bí đao nhỏ lợi hại."
Tiểu nha đầu không nản chí, cũng không vòng vo với hắn, níu lấy tay áo của hắn, nũng nịu quơ quơ tay áo, "Sư phụ, người để con đi đi, con có thể bắt người xấu, con lợi hại lắm đấy."
Heo nhỏ thính tai nghe thế cũng không làm "giám sát" nữa, nhảy mấy bước tới, nhảy lên trên vai Hách Liên Nhị, bày ra một tạo hình hết sức phong cách, trợ uy cho tiểu chủ nhân.