Khi nam tử áo đỏ tỉnh lại, thời gian đã dần tối, hai nhóc nhà Ngư Ngư đang ngồi bên cạnh gặm cổ vịt cay.
Thật cay nha...
Tiểu nha đầu không ăn cay tốt như ca ca, cay đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt cũng sắp chảy ra, nhưng vẫn gặm ngon lành.
Nhưng hai huynh muội thoạt nhìn ăn đến thoải mái không vướng bận gì, lại phát hiện ngón tay của người trên giường hơi động đậy.
Tiểu nha đầu không nói không rằng vứt cái cổ đã gặm được một nửa, lau sạch sẽ bàn tay nhỏ, chạy thẳng về phía giường lớn.
Lúc nam tử áo đỏ mở mắt, lập tức nhớ tới tình cảnh trước khi té xỉu.
... Hắn bị hai nhóc con này lừa gạt! Hai huynh muội vô lương này!
Nam tử áo đỏ không phải hạng người bị giăng bẫy còn có thể nhẫn nhịn, đằng đằng sát khí quay đầu nhìn qua lại nhìn thấy một tiểu nha đầu đáng yêu đang dùng ánh mắt mong chờ đứng ở bên giường, cái miệng nhỏ mím lại, dáng vẻ rất khổ sở nhìn hắn.
Thấy hắn quay đầu qua nhìn, không đợi hắn nói chuyện, tiểu nha đầu đã "oa" lên một tiếng trước.
"Thúc thúc, cuối cùng người đã tĩnh lại rồi... Hu..."
Hách Liên Nhị kéo tay áo của hắn, khóc thút tha thút thít, "Là Nhị Nhi không tốt, Nhị Nhi chưa kịp ngăn cản thúc thúc rằng quả táo này có độc hại người, cũng may thúc thúc không sao, hu..."
"..." Một bụng sát khí của nam tử áo đỏ cứ thế mà bị nghẹn ngay tức khắc.
Nghĩ kĩ lại, quả thật lúc ấy tiểu nha đầu này còn có lời muốn nói, là hắn không cho bé cơ hội...
Nhưng... trùng hợp vậy sao?
Hắn còn đang tự hoài nghi thì bạn nhỏ Hách Liên Nhị rất hiểu chuyện khôn ngoan đã nhẹ nhàng ngước đôi mắt to lên, "Thúc thúc, người đã ngủ hơn nửa ngày rồi đó, người có đói bụng không, Nhị Nhi sai người lấy đồ ăn cho thúc được không, trước đó Nhị Nhi chỉ đút cho người ăn một quả táo thôi."
"... Quả táo? Sao đút?" Nam tử áo đỏ nhép miệng, phát hiện trong miệng thật sự còn lưu lại chút hương vị ngọt ngào.
"Dùng thìa cạo ạ, giống như khi Nhiên Nhiên còn nhỏ, a di Nhất Nhất đút cho huynh ấy ăn vậy đó."
Tiểu nha đầu cực kỳ ngoan, cho dù đang khóc thì cũng vẫn trả lời đầy đủ.
Dứt lời, tiểu nha đầu còn giơ cái tay mập mạp lên lau nước mắt trên mặt.
Bé khoát tay như vậy, nhìn thấy trên lòng bàn tay trắng trắng có một vệt đỏ rõ ràng.
Đó là khi nãy cầm cái cổ vịt, làn da mảnh mai của bé gái không cầm được đồ quá cay nên mới đỏ lên như vậy...
Nhưng khi phối hợp với lời bé nói, trong đầu nam tử áo đỏ không kìm lòng được xuất hiện hình ảnh tiểu nha đầu cố gắng hết sức cầm lấy cái thìa bằng cả hai tay, rất lâu mới có thể nạo ra một ít táo đút cho hắn ăn....
Cho nên hắn cho rằng vệt đỏ trên tay của bạn nhỏ Hách Liên Nhị là bị chuôi thìa hằn lên.
Bởi vậy nên trong lòng hắn không hoài nghi nữa, thậm chí nam tử áo đỏ còn bắt đầu tự trách, cảm thấy bản thân lại nhiều lần hiểu lầm một tiểu nha đầu biết điều như vậy, quả thực là khốn kiếp mà.
Hắn vội vã an ủi tiểu nha đầu đang rơi nước mắt kia, "Nhị Nhi đừng khóc, thúc thúc không có chuyện gì cả."
"Nhưng mà nương nói, hu..."
Nương nói bé không thể ăn quá nhiều đồ cay, mỗi ngày chỉ chia cho bs một phần cổ vịt nhỏ mà thôi.
Hu.. Thật là khổ sở mà...
Tiểu nha đầu càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Nam tử áo đỏ thật sự không biết dỗ dành người khác, hiện giờ trong tay không có đồ ăn, gấp đến độ đau cả đầu.
"Giang Ngư Ngư đã nói gì vậy? Cháu yên tâm, thúc đi nói với nương của cháu..."
"Tạ ơn thúc thúc." Người nói chuyện lúc này lại là Hách Liên Duệ trước đó vẫn đang ngồi bên cạnh bàn, không lên tiếng.
Bởi vì cậu vừa gặm xong phần cổ vịt cay của mình.
Nhóc con không khóc lóc như muội muội của mình, nhưng bây giờ cũng mím môi, bộ dáng rất có vẻ rất khổ sở tự trách.
"Nhưng mà nương nói, đứa trẻ ngoan phải..." Dường như nhóc con kia đã quên mất chữ, níu lấy ngón tay ngắn ngủn, im lặng vài giây, sau đó mới dùng âm thanh non nớt nhấn mạnh, "Phải dũng cảm thừa nhận trách nhiệm!"
Bộ dạng tiểu đại nhân nghiêm túc chọc cho người xưa nay vẫn luôn nghiêm túc như nam tử áo đỏ cũng phải phì cười.
Bạn nhỏ Hách Liên Duệ lại không cười nổi, "Nương nói, chúng cháu hại thúc thúc ngất xỉu, nhất định thúc thúc sẽ rất tức giận, sẽ lập tức mang Liễu Liễu đi, nhưng Nhiên Nhiên thích Liễu Liễu rồi, lại vì chúng cháu nên phải tách xa Liễu Liễu... Hu..."
Nhóc con vừa nói vừa khóc nấc lên, che hai mắt lại, dáng vẻ vô cùng khó khăn, "Đều là lỗi của cháu, là cháu hại Nhiên Nhiên không thể chơi cùng Liễu Liễu mà."
Hách Liên Nhị ở bên cạnh càng khóc đau lòng hơn, vội vàng dỗ dành ca ca, bàn tay ngắn ngủn nắm chặt tay áo của ca ca, "Ca ca đừng khóc nữa, hu... rõ ràng là lỗi của muội, lúc ấy muội cướp lại quả táo này thì đã tốt rồi, hu..."
Nam tử áo đỏ: "..."
Thật ra chẳng có liên quan gì đến chuyện quả táo, vốn hắn cũng muốn dẫn con gái về nhà ngay lập tức, nhưng nhìn hai nhóc con đang ôm đầu khóc rống đáng thương trước mắt này...
Nam tử áo đỏ cảm thấy bản thân thật sự có nghiệp chướng quá nặng nề...
Hắn đã sớm ném quyết định trước đó qua một bên rồi, liền vội vàng đổi giọng, "Được rồi, được rồi, hai chúa đừng khóc nữa, thúc thúc ở lại không đi nữa, về phần Liễu Liễu..."
Nam tử áo đỏ nghiến răng, "Thằng nhóc Dung gia kia muốn chơi với Liễu Liễu, ta cũng không ngăn cản nữa."
Cùng lắm thì ở bên cạnh canh chừng, xem thằng nhóc Dung gia kia còn dám làm xằng làm bậy không.
Vì để nhanh chóng dỗ dành được hai nhóc con này, nam tử áo đỏ nói xong liền đứng dậy, "Thúc thúc phải đi tìm phụ thân cháu nói một tiếng, trong khoảng thời gian này sẽ ở lại phủ Tĩnh Vương mấy ngày."
Hắn nói xong liền vội vàng xuất môn.
Nếu thường xuyên ở lại đây thì phải đi nhờ cậy cái cánh cửa thời không sống Hách Liên Dạ kia mở cửa đón nương tử hắn qua đây.
Bóng dáng nam tử áo đỏ hoàn toàn biến mất không thấy đâu, giống như có ai ấn chốt đóng mở vậy, tiếng khóc của hai nhóc con kia cũng lập tức ngừng lại.
Nhưng tâm tình của chúng thì lại không tốt một chút nào.
Hai huynh muội cùng ngồi xuống ngang một hàng, đung đưa đôi chân ngắn ngủn, phiền muộn chia ăn phần bánh hạt dẻ mà nam tử áo đỏ đã cho Hách Liên Nhị.
Bánh hạt dẻ quả thật ăn rất ngon, hương vị ngọt ngào mềm mịn, tinh tế, mùi thơm của hạt dẻ cũng nồng đậm.
Nhưng mà...
"Đám người lớn đều rất dễ gạt mà." Hách Liên Nhị chu cái miệng nhỏ, vô cùng thất vọng nói.
"Đúng vậy đó, chẳng thú vị chút nào." Hách Liên Duệ cũng nhăn mặt, "May mà năm đó nương có phụ thân chơi cùng người."
Nhưng người xung quanh cậu và Nhị Nhi đều dễ gạt, hai người bọn họ đều gặp thất bại.
Hai nhóc con này sau khi lừa gạt người xong còn ngại thủ đoạn không cao, không có người có thể chơi đùa với chúng nó....
Hách Liên Duệ còn suy nghĩ xa hơn muội muội, vô cùng lo lắng nói, "Nhị Nhi, muội rất khó gả đi đấy."
Ưm... Hách Liên Nhị cắn nửa miếng bánh hạt dẻ, chớp mắt mấy cái.
Phải ha, bé muốn gả cho một tướng công lợi hại như phụ thân!
Nhưng cho dù không thông minh như phụ thân thì cũng không thể kém được... Nhưng người có thể không kém phụ thân dường như không có ai nha.
Tiểu nha đầu bắt đầu ưu thương rồi.
Đến ngày hôm sau, không chỉ hai huynh muội này, mà cả phủ Tĩnh Vương đều ưu thương vì vấn đề này.
Sự việc phải bắt đầu kể từ buổi sáng.
Hôm nay là ngày kỉ niệm thứ 2345 Ngư Ngư và Hách Liên Dạ chính thức hẹn hò...
Mặc dù căn bản không có người nào kỉ niệm số ngày như thế này... Qua một trăm ngày sau cũng rất ít người sẽ tính toán thời gian kiểu như vậy....
Nhưng đối với cặp vợ chồng son phúc hắc phối vô lương này mà nói, mặc dù cũng đã thành hôn mấy năm, nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn ngập tràn những lời bày tỏ và cãi lộn không có tiết tháo, không khác mấy so với lúc mới quen nhau.
Tóm lại, hôm nay hai người phải đi ra ngoài hẹn hò.
Hai nhóc con kia không muốn làm kì đà cản mũi, ngoan ngoãn ở trong vương phủ, chẳng qua khi nghe nói An Tiểu Đường muốn vào cung tìm Tiểu Trần Tử, bọn chúng liền la hét muốn đi cùng.
Đã rất lâu rồi không vào cướp sạch Ngự Thiện Phòng nha!
Thật ra mặc dù hai nhóc con này còn nhỏ tuổi, nhưng đều đã bắt đầu học võ, cộng với việc cả hai đều là tiểu quỷ thông minh, bình thường vốn không cần người hầu hạ quan tâm đến vấn đề an toàn của chúng.
Nhưng đây là lần đầu tiên An Tiểu Đường mang hai đứa nhóc này cùng xuất môn, vô cùng lo lắng chẳng may gặp phải tình huống nào mà bản thân không thể chiếu cố được, liền dứt khoát lấy ra một phù chú để đảm bảo hai đứa trẻ không cách nào rời khỏi mình quá xa.
Sau đó... phù chú tự cháy hỏng.
An Tiểu Đường nhìn chằm chằm tấm phù chú nơi đầu ngón tay bị cháy sạch, khóe miệng co quắp còn vui sướng hơn so với ngọn lửa kia, quả thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng.
Như thế này còn có để cho người ta sống không!
An Tiểu Đường sẽ không vô duyên vô cớ cầm phù chú đối phó hai đứa trẻ, cho nên mãi cho đến tận hôm nay mọi người mới biết được sức mạnh cánh cửa thời không chỉ có trong người Hách Liên Dạ này hóa ra có thể di truyền...
Năm phút sau, cả phủ Tĩnh Vương đều biết được chuyện này.
Vì vậy sau niềm bàng hoàng kinh ngạc lúc ban đầu thì... tất cả mọi người biểu lộ vẻ mặt suy sụp, không ngừng thở dài.
Hách Liên Duệ thì không cần nói rồi, có võ công, có dung mạo, đầu óc thông minh, bây giờ còn có thêm năng lực, nhóc con này sẽ giống như cha nó, trở thành một nhân vật nghịch thiên...
Còn Hách Liên Nị thì sao?
Hiện giờ tiểu nha đầu này mạnh như vậy, phóng mắt khắp thiên hạ... thật sự có người có bản lĩnh lấy được nó sao?
Sao lại có cái kiểu lo lắng tiểu nha đầu này sẽ không gả đi được vậy...
Một đám người cùng nhìn Hách Liên Nhị xinh đẹp, khôn ngoan, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người người yêu thích, trong lòng mỗi người đều mang tâm sự trĩu nặng.
Bản thân tiểu nha đầu này đã có chủ ý của riêng mình rồi, vậy nên bàn tay nhỏ bé chỉ cầm lấy cái chuôi thìa, ngoan ngoãn uống chén sữa chua.
Chờ đến khi đám người Ngư Ngư nhận được tin tức gấp rút trở về mới nhảy xuống ghế, bì bạch chạy tới, "Phụ thân, nương, con đi ra ngoài tìm tướng công được không, đi đến thời không khác ấy."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chủ ý này... dường như có vẻ không tồi.
Dù sao nhân vật xuất chúng trên toàn đại lục này có lẽ đều là người quen hết rồi, dường như không có ai thích hợp với nha đầu này. Hơn nữa, nếu không phải lúc trước Ngư Ngư xuyên không thì cũng sẽ không gặp được yêu nghiệt như Hách Liên Dạ.
Nhưng mà... "Nhị Nhi còn quá nhỏ, tự ra ngoài không an toàn."
Kết quả, Ngư Ngư vừa mới nói xong câu này...
Vành mắt tiểu nha đầu lập tức ửng hồng, nước mắt lã chã rơi xuống, "Nương, chẳng lẽ trên đời này thật sự có người xấu sao? Người xấu thật đáng sợ nha."
Ngư Ngư: "..."
Bản lĩnh khóc lóc của tiểu nha đầu này không biết được di truyền từ ai nữa... nước mắt nói đến là đến, bộ dạng ra vẻ đáng thương, thật đúng là gạt người chết không đền mạng mà.
Người xấu mới không đáng sợ... Đáng sợ chính là một tiểu nha đầu phúc hắc như vậy đi lừa gạt người ta, còn nước mắt lưng tròng mong đợi đứng cạnh hố bẫy, khiến cái kẻ bị lừa kia áy náy mà nhảy vào hố, cuối cùng bị bán đứng mà còn giúp bé kiếm tiền đưa cho bé mua đồ ăn...
Ví dụ bi kịch như nam tử áo đỏ.
Nghĩ như vậy, quả thật bọn họ không cần lo lắng gì nhiều.
Hơn nữa... hiện giờ tiểu nha đầu này cũng là một cánh cửa thời không sống, cho dù thực sự gặp phải phiền toái gì không giải quyết được thì trực tiếp xuyên về nhà là được.
Mà còn có Hách Liên Dạ ở đây, bọn họ muốn đi tìm tiểu nha đầu này thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể tìm tới bé.
Vì vậy sáng ngày thứ hai, tiểu nha đầu đeo bao quần áo chỉnh tề, ôm heo nhỏ, tùy tiện mở một thời không, bước lên hành trình tìm kiếm tướng công của mình...
Tiểu nha đầu lấy mẫu thân của mình trở thành hình tượng, kiên quyết giống như mẫu thân năm đó đi đến một nơi lạ lẫm, trong một lần cơ duyên xảo hợp mới có thể gặp được phụ thân vô địch của bé.
Cho nên hiện giờ tiểu nha đầu cũng không chịu để người khác đi cùng bé.