Hiện giờ đã trôi qua bao nhiêu năm, tất cả mọi người vẫn nhớ rõ câu nói đầy uy vũ lúc ấy của nam tử áo trắng...
Nhưng đó cũng là trước khi hắn và sư đệ thành thân, cũng là lần cuối cùng quật khởi rồi.
Ngày hôn lễ hôm đó, mọi người còn kích động hơn cả so với hai diễn viên chính: nguyên một đám dùng hai mắt long lanh sáng ngời nhìn ngóng, chờ đợi đến khi nghe được câu "đưa vào động phòng" thì quả thật đã muốn ngửa mặt lên trời tru một tiếng sói sảng khoái rồi...
Nếu bọn họ đã ở trên địa bàn của Nguyệt Loan quốc rồi thì nên tuân thủ theo quy củ, chính là đêm động phòng hoa chúc, tân lang tân nương phải ở trong tân phòng đợi đủ chín canh giờ, những người khác không thể quấy rầy.
Chín canh giờ này có thể xảy ra bao nhiêu chuyện nha...
Tất cả mọi người bắt đầu có những ý nghĩ miên man bất định, hận không thể xách bút viết một trăm linh tám phương pháp bánh màn thầu bị thượng....
Về phần tình huống thật bên trong động phòng...
Hôm nay khó có khi sư đệ không dịch dung, chẳng qua đối với nam tử áo trắng mà nói, cho dù là khuôn mặt tuyệt sắc kia, hay là tấm mặt thớt to đùng uy vũ của kia nàng... thì đều vẫn là sư đệ của hắn.
Còn sư đệ trước sau gì vẫn bình tĩnh như vậy, giống như đang tính toán cự ly khoảng cách gì đó, thong thả bước đi xuôi theo thành giường vài bước, lại thong dong lấy từ trong ngực ra một quyển sách mở ra.
Sau đó vẫy tay với nam tử áo trắng, "Nằm xuống."
Nam tử áo trắng không hề dị nghị mà đi qua, thành thật nằm ngửa...
Hắn vừa nằm xuống, cũng đúng lúc sư đệ đặt quyển sách kia xuống.
"Đây là cái gì?" Bánh màn thầu chất phác nào đó hỏi rất tự nhiên.
"Sách dạy người ta làm sao để ngủ." Vị sư đệ đầy cá tính nào đó cũng đáp lại vô cùng thong dong.
Nhưng nam tử nhìn chằm chằm hình vẽ trong sách mấy lần lại bỗng nhiên trở mặt.
... Đương nhiên, làm một cái bánh bao, đừng nói trở mặt, dù hắn trở mình thì vẫn cứ là bánh bao mà thôi...
Cho nên hắn vẫn mang khuôn mặt trích tiên kia, quả thực không thương lượng với sư đệ, trực tiếp khép quyển sách này lại, giơ tay lên ném ra xa.
Sư đệ giơ tay bắt lại quyển sách trên không trung, thuận tay ném sư huynh ra...
Nam tử áo trắng bay giữa không trung: "..."
Hắn lặng lẽ đi về nằm ngửa lại một lần nữa, nam tử áo trắng đột nhiên ngồi dậy nhìn sư đệ, "Tại sao phải ngủ theo cách sách nói."
Sư đệ vốn không để ý tới hắn, vốn muốn tắt đèn, nhưng mà tắt đèn thì không đọc được sách nữa...
Cho nên nàng trực tiếp đi đến bên giường, cởi quần áo của nam tử áo trắng.
"... Ta không muốn ngủ như vậy."
Nam tử áo trắng bướng bỉnh, tính nóng nảy lại trỗi dậy, nói mấy câu đều là ý này, hơn nữa còn vươn tay đè lại tay của sư đệ, không đồng ý cho cởi quần áo.
Tay hắn giơ lên một cách gấp gáp, tay áo khẽ phất một cái, cuốn sách bên cạnh hắn lập tức lật sang một tờ.
Làm một người sắp ăn bánh màn thầu... Sư đệ định thần, trong lòng lại không thể bình tĩnh như trên khuôn mặt được, cho nên nàng cũng không chú ý đến những chi tiết nhỏ này.
Khóe mắt của nam tử áo trắng liếc tới trang sách đang được lật ra kia, lại liếc nhìn một cái, bỗng nhiên không ngăn cản sư đệ nữa.
Hắn thả tay ra, lại một lần nữa thành thật nằm xuống, "Ngủ đi."
Vì vậy nửa phút sau...
Cần cởi đã cởi, khi sư đệ chuẩn bị chính thức thượng sư huynh của mình....
Nàng liếc một cái mới phát hiện số trang lật sai rồi, nhưng vừa định lật lại sách thì nam tử áo trắng lại dùng thái độ trịnh trọng như đang cướp thịt với sư đệ vỗ xuống quyển sách kia...
"Không thể lật."
Bánh bao nào đó vô cùng kiên quyết.
Sư đệ đã sớm có chuẩn bị, cầm túi thịt bò khô đưa cho hắn...
Nam tử áo trắng lại không thèm nhìn, "Từ nay về sau không ăn thịt nữa cũng không thể lật."
Nghe đi, lòng tin kiên định biết bao nhiêu...
"... Tại sao?" Ngay đến cả sư đệ cũng phải ngây ngẩn cả người.
"Trang đó không ôm được sư đệ, trang này có thể."
Giọng điệu nam tử áo trắng nói rất bình tĩnh, lại vô cùng kiên quyết, "Ta muốn ôm sư đệ ngủ."
Trọng điểm vốn dĩ không phải điều này nha!
Nhưng mà ngươi có thể yêu cầu một cái bánh bao nghĩ phức tạp hơn sao...
Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy lời nói của bản thân quan trọng đến nhường nào...
Vì vậy... sư đệ liền sững sờ trong chốc lát, khó có được một lần nghe lời sư huynh của mình, không tiếp tục lật sách nữa.
Đêm động phòng hoa chúc của hai người vô cùng hài hòa viên mãn...
Đương nhiên, khoảng thời gian này đám người Ngư Ngư không có cách nào biết được cả. Thật ra bọn họ hoàn toàn không có ý đi hỏi, mà cho dù có hỏi cũng nhất định đổi lấy một câu cửa miệng kín như bưng của nam tử áo trắng "Ta không nói cho các ngươi biết" nhỉ...
Cả đám người tưng bừng nhớ lại hồi ức cũ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một hình ảnh màu đỏ.
Là Thế tử Liên Vương phủ.
Sở thích vẫn giống như thời niên thiếu, hắn vẫn mặc chiếc áo choàng màu tối với cái cơ thể yếu ớt èo oặt như khi ở trong vương phủ, vẫn cái bản tính ra khỏi cửa không che giấu chút nào, đi tới đâu cũng đều khoa trương chói mắt với bộ đồ đỏ bị hắn mặc thành yêu khí.
Sư phụ của nam tử áo đỏ chính là tiểu lão đầu từng tiên đoán Hách Liên Dạ sẽ gặp thảm họa đẫm máu kia.
Năm đó khi hắn lần đầu xuất hiện, nhìn qua không mấy thân thiện, sư đệ còn từng nói qua, đám người Ngư Ngư nên tạo quan hệ tốt với hắn.
Nếu không phải vì sự cường đại của Hách Liên Dạ, con trai của y và Ngư Ngư còn đỡ, còn con gái... Trong cõi trời đất này hoàn toàn không tìm được mấy người có thể xứng đôi với con gái bảo bối nhà y.
Cho nên đối với mỗi người có thể trở thành thông gia tương lai với mình, y đều phải phá lệ quý trọng...
Mấy năm trước, long phượng song bào thai nhà Ngư Ngư và con gái của nam tử áo đỏ lần lượt được sinh ra. Sư phụ của nam tử áo đỏ, cũng chính là vị tiểu lão đầu có chút bản lĩnh kia lại thần bí lẩm nhẩm nói người của hai nhà này không có duyên phận kết thông gia, hôn nhân được hai gia đình định sẵn từ nhỏ sẽ không thể nghĩ nữa rồi.
Cũng may không nghĩ tới... nếu không con trai của nam tử áo trắng và sư đệ, bạn nhỏ vô cùng thành thật Dung Vi Nhiên phải làm sao bây giờ...
Nhìn thấy bé gái áo đỏ tròn vo hồng hào, hai mắt bạn nhỏ Dung Vi Nhiên sáng lên, cảm xúc uể oải lúc trước lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa, vội vàng chạy tới, "Chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Hu... Liễu Liễu, chính là bé gái áo đỏ lại không hề cảm thấy bất ngờ, cái miệng nhỏ nhắn buồn bực chu lên, quay đầu chui vào trong ngực phụ thân, lại tiếp tục muốn vùi mình vào đó.
Nam tử áo đỏ lại không chịu để con gái bảo bối phải chịu uất ức, ôm lấy thân thể tròn vo của con gái, vẻ mặt thong dong mà trấn an, "Liễu Liễu đừng sợ, con xem, nó tròn như vậy còn không biết xấu hổ đứng trên mặt đất, con gầy hơn nó nhiều, không cần trốn."
Đúng vậy, nam tử áo đỏ không phải người có sở thích giao tiếp, hắn đến phủ Tĩnh Vương đơn giản chỉ vì muốn "báo thù" cho con gái mà thôi...
Mọi người: "..."
Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên hoàn toàn không nghe những lời hắn đang nói là gì, toàn bộ sự chú ý của cậu đều ở trên người của bé gái càng nhìn càng thấy đáng yêu kia.
"Thì ra muội tên là Liễu Liễu. Liễu Liễu, muội xuống đi chơi với ta được không, ta rất thích muội đó."
Bạn nhỏ này dường như giống như cha của hắn....
Có điều gì đều nói thẳng ra, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy mình nói gì sai...
Cả đám người đều cố nén cười, bạn nhỏ Dung lại vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc cùng với thấp thỏm chờ mong nhìn chằm chằm tiểu thê tử mà mình đã chọn trúng.
Trẻ con cũng không có lòng mang thù, Liễu Liễu mở một khe hở nhìn từ bên trong đấu bồng của phụ thân mình ra, đôi mắt to chớp chớp nhìn vị tiểu ca ca rất đẹp ở dưới, lại nhìn cái tay thịt mà phụ thân nói là không hề béo...
"Được thôi." Liễu Liễu cũng cười vui vẻ, giọng nói ngọt ngào mềm mại đáp lại.
Bạn nhỏ Dung cực kỳ vui thích, lập tức thi triển khinh công nhảy lên giữa không trung, sung sướng vươn tay với bé gái, "Vậy Liễu Liễu à, ta ôm muội xuống được không?"
Nam tử áo đỏ giật khóe mắt, tránh hai cánh tay của bạn nhỏ Dung ra, khom người đặt con gái nhỏ xuống mặt đất.
Hơn nữa dưới sự quản chế nghiêm mật của nam tử áo đỏ, Dung Vi Nhiên cũng không thể vươn tới được bàn tay bé nhỏ thịt mềm của bé gái.
Nhưng chờ đến khi hai đứa trẻ quyết định cùng đi chơi, đi tới cửa thì bạn nhỏ Dung lập tức thấp thỏm chờ mong hỏi, "Liễu Liễu, thềm cửa này muội bước không qua được, ta ôm muội đi qua được không?"
Thật là một bạn nhỏ cố chấp....
Mọi người nhịn không được nữa mà bật cười, sắc mặt nam tử áoddor cũng đã đen xì rồi, dứt khoát lấy một phù chú ra nhét vào trong hà bao của con gái nhỏ nhà mình, lại bồng con gái qua thềm cửa, dặn dò bé nhất định không được tháo hà bao xuống, sau đó phất tay mặc kệ.
Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên không biết phù chú rất lợi hại, thấy hắn cuối cùng không ngăn cản mình nữa, bạn nhỏ lập tức vui mừng chạy tới muốn nắm tay Liễu Liễu.
Nhưng mà...
Tay còn chưa đụng được Liễu Liễu, trong không trung lập tức có một cơn gió mạnh kì lạ thổi tới. Cũng may căn cơ võ công của bạn nhỏ Dung rất tốt, lộn ra sau một cái là đã ổn định lại thân người.
Xuất sư thất bại, bạn nhỏ Dung vẫn không nhụt chí, vẫn kích động muốn tiến lên nắm tay bé gái...
Sau đó lại bị ném đi, lại đi tới....
Nam tử áo đỏ hết sức hài lòng với hiệu quả này, đang nhàn nhã cười gật đầu thì sau lưng hắn có người chọc lấy bờ vai của hắn.
Người nào? Có thể khiến hắn không hề phát giác đã đứng ở phía sau hắn rồi?
Hắn nhanh chóng xoay người, nam tử áo đỏ liền nhìn thấy nam tử áo trắng ánh mắt hờ hững, khí chất xuất trần đang đứng sau lưng mình.
"Không được ức hiếp con trai của ta." Dứt lời, hắn dùng một quyền xông tới đập nam tử áo đỏ.
Đừng tưởng rằng bánh màn thầu chỉ biết đánh quyền của bánh màn thầu... Võ công của người ta rất lợi hại đấy.
Vì vậy hai cái người làm cha này xông vào đánh nhau..
Sư đệ bình tĩnh đứng một bên uống trà, quay sang nói với con trai, "Đưa Liễu Liễu đi chơi với Tiểu Duệ và Nhị Nhi đi."
Nam tử áo đỏ vẫn luôn chú ý về phía con gái, thật ra cả phủ Tĩnh Vương này, hắn cảm thấy chỉ có Ngư Ngư và Hách Liên Dạ mới tương đối "đáng sợ", cho nên khi nghe thấy hai cái tên lạ lẫm này cũng hoàn toàn không để tâm mấy.
Hắn đã suy nghĩ quá ít, còn tưởng rằng trong phủ Tĩnh Vương chỉ có hai phúc hắc...
Dung Vi Nhiên là đứa trẻ rất biết nghe lời, mặc dù trong lòng đã nhớ kỹ, nhưng cũng không vội vã muốn tới nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Liễu Liễu nữa. Trước tiên hắn đưa Liễu Liễu tới hoa viên vương phủ tìm huynh muội song bào thai nhà Dạ thúc thúc này đã.
Hà Nghiêm lau mồ hôi lập tức đuổi theo, giải thích rõ ràng tình huống vừa rồi cho hai tiểu gia hỏa Hách Liên Duệ và Hách Liên Nhị nghe.
Kết quả nước mắt của Hách Liên Nhị đã nhanh chóng rơi xuống...
Là cái túi đựng nước mắt có tiếng, thật đúng là không đến không…
Bạn nhỏ thích khóc lôi kéo góc áo của ca ca, rất khổ sở kể lể, "Ca ca, có phải muội không ngoan không, lại muốn mượn hà bao của Liễu Liễu chơi, muội nhất định không phải là đứa trẻ ngoan rồi."
"Nhị Nhi tỷ tỷ đừng khóc nữa nha." Liễu Liễu rất ngoan ngoãn, còn nhớ rõ lời dặn dò của phụ thân, thế nhưng vị Nhị Nhi tỷ tỷ xinh đẹp này trông rất khổ sở...
Liễu Liễu lập tức tháo hà bao của mình xuống, "Nhị Nhi tỷ tỷ, muội đưa hà bao của muội cho tỷ, tỷ đừng khóc nữa nhé."
Lấy đi cái hà bao nhỏ, Hách Liên Nhị không "khóc" nữa, trở lại thành bạn nhỏ tương đối hiền lành khéo léo, Hách Liên Duệ lại khổ sở rồi.
Cậu cũng rất buồn rầu mím cái miệng nhỏ, "Nhưng Nhị Nhị cầm lấy hà bao của Liễu Liễu, Liễu Liễu có cảm thấy đau lòng không..."
Làm một bánh bao nhỏ thành thực.... trong lòng bạn nhỏ Dung không nghĩ được nhiều như vậy. So với những bạn nhỏ khác, cậu có ít hơn chút biến chuyển cảm xúc.
Nhưng khi cậu nghe những lời mà Tiểu Duệ ca ca vừa nói, cậu vội vàng nghĩ có bị ném đi một lần nữa cũng muốn đi tới kéo tay của Liễu Liễu.
Bởi vì hà bao đã bị lừa đi, lần này cuối cùng cậu cũng đã thành công...