Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 170: Lời thổ lộ của Ngư Ngư(1)

Ngư Ngư bị yêu nghiệt bản thăng cấp không có tiết tháo này hoàn toàn đánh bại, yên lặng nhìn nóc nhà, hết sức nghiêm túc suy tư... Đêm nay ăn khuya ăn cái gì là ngon đây?

... Người sành ăn không phải tự chữa bệnh cho mình bằng cách này sao, ừm.

Bởi vì có bản đồ trợ giúp, đường trở về hết sức thông thuận, chỉ là nhớ tới phòng đá ở dưới hồ nước của Vệ quốc, Ngư Ngư không khỏi nhớ tới cái lốc xoáy màu lam lúc trước kia.

Chỉ có mình nàng có thể thấy cái lốc xoáy kia, nhưng nàng cũng không có khả năng dẫn người khác đi xuyên qua đấy?

Lúc nàng đang ngủ thì u u mê mê bay tới Nguyệt Loan quốc, cho nên trước đây, nàng hoàn toàn không biết là xuyên qua lại là chuyện nguy hiểm như vậy.

Nhưng cả hành trình đi từ Tề Hưng quốc vào Vệ quốc này, toàn bộ hành trình nàng đều tỉnh táo mà kinh nghiệm bản thân xuyên qua thần kì, mới phát hiện không có ai chi phối lực lượng thần bí này, kỳ thật có chút đáng sợ.

Ngư Ngư không phải người nhát gan, hiện tại lại hoàn toàn không dám dẫn Hách Liên Dạ thử xuyên không.

Nếu Hách Liên Dạ không nhìn được lốc xoáy, vậy chứng tỏ y không nên xuyên không, nếu như mạnh mẽ phá tan cấm chế này...

Ngộ nhỡ xảy ra sai lầm gì... Vậy thì có hối hận cũng không kịp.

Ngư Ngư nhìn tường đá hơi ngẩn người, linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới một phương pháp làm thí nghiệm.

Với lại coi như xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không làm hại người vô tội!

Nhưng... Cái này phải đợi quay về kinh thành Nguyệt Loan quốc trước đã rồi hãy nói.

Nghĩ đến phương pháp này, gánh nặng trong lòng Ngư Ngư lập tức được thả lỏng, quay đầu lại thì thấy yêu nghiệt đang cười đến câu hồn nhìn nàng giống như thường ngày.

Ngư Ngư nhíu mày, "Vương gia, tôi đột nhiên phát hiện một việc không đúng lắm."

"Chuyện gì?"

"Sính lễ đều nằm ở trong rương, vì sao anh lại đứng trên mặt đất?" Ngư Ngư chớp mắt, hỏi đến vô tội.

"Bởi vì bổn vương là lấy ra để ăn." Người nào đó vô cùng bình tĩnh đáp, hoàn toàn không đỏ mặt.

"Ăn?" Ngư Ngư sửng sốt, nhíu mày càng chặc hơn, "Vậy không phải ăn hết là sẽ không còn sao?"

Giọng nàng tiếc nuối, ánh mắt tiếc hận, "Vậy Vương gia không quá thực dụng rồi."

Ngư Ngư đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, đợi Hách Liên Dạ nói mình ăn hết cũng không có không đủ, nàng đào sẵn một cái hố to cho y nhảy.

Nhưng phản ứng của Hách Liên Dạ lại là...

Người nào đó hình như rất coi trọng đề tài này của Ngư Ngư, theo đó cũng nhíu mày, nghiêm túc nói, "Chuyện này bổn vương cũng chưa có nghĩ tới, không bằng... ăn trước một lần, xem xem sẽ xảy ra chuyện gì?"

"..." Sẽ xảy ra chuyện cưỡng chế giết người!

Ngư Ngư cảm thấy mình cần phải đả kích dáng vẻ bệ vệ của yêu nghiệt hung hăng càn quấy này một chút, không thể để cho y tiếp tục điên cuồng như vậy thêm nữa.

Cho nên lần này Ngư Ngư không nói gì nữa, chỉ vô cùng bình tĩnh vô cùng ung dung vô cùng tự nhiên... Kéo tay Hách Liên Dạ lại.

Quả nhiên, Hách Liên Dạ xưa nay nói nói cười cười, cho dù Thái Sơn có chụp mặt cũng không đổi sắc, lúc này lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Tầm mắt có hơi dại ra, từ trên mặt Ngư Ngư rãi chuyển qua chỗ tay hai người đang nắm cùng nhau, yên lặng nhìn một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.

Thường ngày Hách Liên Dạ không ít lần chủ động nắm tay Ngư Ngư, hơn nữ còn khiến cho Ngư Ngư vung thế nào cũng vung không ra. Lúc Ngư Ngư vô lương tâm cũng thường xuyên coi như hết sức chân thành bắt lấy tay Hách Liên Dạ nói cái gì đó.

Nhưng giờ lại không giống như trước như, do Ngư Ngư chủ động, hơn nữa còn là hoàn toàn chân chính tư thế nắm tay, tiêu chuẩn mười ngón đan xen vào nhau.

Loading...

Hơn nữa chủ động như vậy, tuyệt đối là có ý nghĩa khác thường.

Thật ra trong chuyện tình cảm, Ngư Ngư không phải là người khó tính, chẳng qua là nàng không có kinh nghiệm yêu đương, hơn nữa từ nhỏ lại rất chuyên tâm học y, không hề chú ý đến những người khác yêu đương thế nài, cho nên trước đây nàng không xác định được rốt cuộc mình có thích Hách Liên Dạ hay không.

Nhưng lúc trước ở trong phòng đá của Tề Hưng quốc, lựa chọn của nàng cũng đã là đáp án tốt nhất, nàng không hề muốn cách xa yêu nghiệt này.

Lại im lặng hồi lâu, Hách Liên Dạ nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ý cười trên mặt sâu thêm một chút, chậm rãi thu ngón tay lại, rất trân trọng bao lấy tay Ngư Ngư ở trong lòng bàn tay.

"Tiểu nha đầu, hiện tại bổn vương cảm thấy rất hạnh phúc, làm sao bây giờ?"

"Thừa dịp vui vẻ thì nhặt tiết tháo trở lại đi?" Ngư Ngư rất có lương tâm đề nghị.

"Nhưng trong lòng bổn vương ngoài nương tử tương lai ra, thì không thể chứa thêm được gì nữa."

"Cái gì cũng không chứa được sao?" Ngư Ngư biến sắc, muốn hất tay ra, "Ghét nhất mấy người kiểu nà,y động một chút ăn xong đều quên hết!"

Hách Liên Dạ cười ha ha kéo người về bên mình, "Tiểu nha đầu, có phải nàng có lời gì muốn nói với ta hay không?"

Nghe y hỏi chuyện quan trọng như vậy, Ngư Ngư cũng không để ý tới chủ đề lúc trước, thành thật gật đầu, đôi mắt lấp lánh nói, "Tôi thích anh."

"Trù nghệ?" Y mới không tin tiểu nha đầu vô lương này chịu thành thật thổ lộ với y.

"Sao vương gia anh có thể tự coi nhẹ mình như vậy chứ? Anh không phải chỉ có trù nghệ là khiến người ta thích nha." Ngư Ngư chân thành và ngại ngùng nhìn y, "Thật ra tôi cũng thích cái bụng của anh, Tiểu Dạ tỷ tỷ."

"Thật sự thích?" Tâm tình Hách Liên Dạ rất tốt cười nói, rất sủng ái vuốt vuốt mũi nàng, hào phóng mà tỏ vẻ, "Vậy nàng ôm chơi đi."

"..." Ôm... chơi đi...

Vậy không phải là phải ôm Hách Liên Dạ - chủ nhân cái bụng này... "chơi" sao?

Có thể thấy yêu nghiệt không tiết tháo này muốn ở trên đường lớn chạy như điên về phía trước, không định quay đầu lại...

Khóe miệng Ngư Ngư run rẩy hồi lâu, đột nhiên kéo tay Hách Liên Dạ qua, làm động tác giống như thả một cái gì đó vào trong lòng bàn tay y, vẻ mặt hết sức trịnh trọng, "Nắm đi."

"Đây là cái gì?" Một tay của Hách Liên Dạ nắm lấy không khí, cũng phối hợp nghiêm trang hỏi.

"Một đồng tiết tháo, tôi tặng cho anh, " Ngư Ngư khích lệ nhìn y, "Vấn đề ban nãy, đổi lại đáp án là có thể thấy người."

Từ trước đến nay Hách Liên Dạ cưng chiều Ngư Ngư, đương nhiên nàng nói gì cũng đồng ý, cho nên vẻ mặt nghiêm chỉnh, hết sức "phối hợp" đổi lại cách nói khiêm tốn, "Thời điểm không có ai, ôm chơi đi."

Ngư Ngư: "..."

Trong vòng một ngày, liên tiếp thua Hách Liên Dạ nhiều lần như vậy, Ngư Ngư vô cùng buồn bực.

Rất hiếm thấy chính là, Hà Nghiêm bình thường coi như thành thật lúc này cũng rối rắm, đợi bọn họ đi ra khỏi phòng đá của Vệ quốc trở lại trên mặt đất bằng phẳng thì bắt đầu làm vẻ mặt đau khổ tìm đến Ngư Ngư, "Vương Phi, chúng ta... đi tìm vài người bắt nạt đi."

Bằng không hắn làm sao xoa dịu tâm tình bi phẫn của mình... (┬_┬)

Ngư Ngư rất khéo hiểu lòng người nhìn hắn, "Để anh nghe những lời này của Hách Liên Dạ, quả thật rất khó đối nhân xử thế, dù sao anh cũng chưa gả cho người khác."

Hà Nghiêm: "..." Hắn muốn đi bắt nạt người khác, ai cũng đừng cản hắn!

Hà Nghiêm chạy như điên vể phía trước, lúc chạy đi trong mắt đã ngấn lệ.

Tĩnh Vương phủ và Phong Minh đều có phép tắc nghiêm ngặt, không được bắt nạt dân chúng bình thường, cho nên theo lời Hà Nghiêm "bắt nạt" người khác, cũng chính là tìm người trừng phạt đúng tội, dạy cho một bài học kinh nghiệm nhớ đời.

Rời khỏi hồ nước thần bí kia, xuyên qua rừng rậm, mấy người tới một trấn nhỏ gần nhất, ở trên đường hơi nghe ngóng một chút, Hà Nghiêm chợt nghe nói, gần đây ở trên trấn này, có thêm một hắc điếm.

Bắt đầu từ mồng mười tháng trước, ở trấn nhỏ yên ả này liên tiếp có ba người mất tích, có tìm thế nào cũng không tìm thấy.