Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 17: Vô lương PK phúc hắc (1)

Editor: Trang

Chỉ vì biểu hiện "anh dũng" hồi nãy của nàng, Hà thúc lập tức khách khí gọi nàng là "Cửu cô nương"

Tính toán trong lòng, Hà thúc còn rất hòa ái hỏi nàng, "Cửu cô nương, tối nay cô muốn ăn cái gì?"

Lập được công lao lớn như vậy, buổi tối cần phải chúc mừng nàng một chút!

"Không cần đặc biệt chuẩn bị cho tôi," Giang Ngư Ngư rất "an phận" nói, "Bữa tối ăn giống như Vương gia là được."

"..." Nếu không thì cô còn muốn ăn cái gì!

Hà thúc yên lặng lau mồ hôi lạnh, đột nhiên phát hiện, đứa bé có đôi mắt rất thành thực, kỳ thật lực sát thương cũng rất lớn…

Đồng ý thua cuộc, "quy tắc trò chơi" không nói không thể chơi xỏ nhưng bởi vì có Hà thúc ở đây nên đám thiên kim kia không dám càn rỡ, cho nên các nàng chỉ có thể đem ánh mắt phẫn nộ vứt về phía sau, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh rời khỏi tòa trạch trở về Tĩnh Vương phủ.

Còn Hà thúc thì ở lại, nghiêm mặt nói một ít câu khách sáo để cho đám thiên kim kia chuẩn bị tốt sau mấy ngày nữa sẽ tiếp tục sàng tuyển, không nên khiến cho Vương gia thất vọng.

Một chút cũng không ngoài ý muốn, Giang Ngư Ngư vừa mới vào cửa chính của vương phủ thì đã có người chạy tới báo tin, nói Hách Liên Dạ muốn gặp nàng.

"Vương gia." Đi vào thư phòng, nhìn thấy Hách Liên Dạ thì nàng liền gọi một tiếng.

Không hành lễ, trong giọng nói cũng không hề có ý khẩn trương hoặc cung kính, giống như là y họ "Vương" tên "Gia", hai chữ này không tượng trưng cho thân phận cao quý gì, mà chỉ là một cái tên bình thường.

Hách Liên Dạ cũng không để ý đến thái độ như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nghe giọng nói chắc hẳn Cửu cô nương không phải là người địa phương nhỉ?"

Lúc y uống trà, ngón tay như ngọc tôn lên đồ sứ tinh tế màu xanh đã là hình ảnh đẹp đến cực điểm, mà khi y bưng ly trà để sát vào môi, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, môi màu anh đào cứ như vậy mà nhiễm một tầng nước sáng sóng sánh, mê hoặc dụ người khiến cho người ta nóng lòng muốn bổ nhào qua cắn một miếng.

Người đàn ông này quá đẹp, đẹp đến mức bất kỳ một động tác giơ tay nhấc chân vô ý nào cũng đều có thể hình thành mị hoặc cực hạn.

Đây mới mà mỹ nhân chân chính, rất thích hợp đi bức cung.

Bởi vì nếu để người bình thường nhìn một màn trước này sẽ say đắm ngay, tám phần là không kiên trì được mà mơ mơ màng màng khai hết sự thật.

Cho nên Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thành thực hơn so với ngày thường nhìn vào y, "Là sao?"

"..." Tay cầm nắp ly trà hơi ngừng một chút, trong mắt hoa đào dài hẹp hiện lên ý cười, "Chẳng lẽ cô nương là người kinh thành?"

"Không biết."

"Ồh? Quê của cô nương ở chỗ nào?"

"Trên núi."

"Ngọn núi nào?"

"Không biết."

"..." Hà Nghiêm im lặng, khóe miệng không ngừng co rút, cảm thấy nếu hỏi tiếp thì đề tài này sẽ tiếp tục vòng vèo không có điểm dừng.

Nhận được ánh mắt đồng ý của Hách Liên Dạ, hắn trực tiếp hỏi Giang Ngư Ngư, "Vậy tại sao cô đến vương phủ?"

"Tôi vốn sống ở trên núi, sau khi cha mẹ qua đời, trên núi chỉ còn lại Đại Quai sống với tôi, nhưng đến một ngày cũng không thấy Đại Quai đâu, tôi bèn ra ngoài đi tìm Đại Quai, đi một mạch thì lại đi tới nơi này."

Trong《 Hiệp khách hành 》của Kim Dung tiên sinh, nhân vật chính đúng là rời nhà đi như thế, Giang Ngư Ngư hơi sửa đổi lại một chút, không khách khí biến cốt truyện này theo cách kể của mình.

Giải thích như vậy cũng rất thuận tiện vì sao nàng không có thẻ bài thân phận, cũng đúng lý hợp tình mà có thể giả vờ quy cũ gì cũng đều không hiểu, cho nên đối với ai cũng không hành lễ.

Nàng cũng không muốn không có việc gì lại quỳ đến quỳ đi, thấy ai cũng phải khom lưng khuỵu gối.

"Đại Quai là…" Đệ đệ của nàng hay là muội muội?

Giang Ngư Ngư mới vừa giúp bọn hắn giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ, Hà Nghiêm đang muốn cảm ơn nàng, nghe nói muốn tìm Đại Quai gì đó thì lập tức muốn phái người đi tìm giúp nàng.