"... Tĩnh Vương gia, nếu người cố ý muốn đi, thì tại hạ cũng chỉ đành thông báo cho sư phụ thôi."
"Không cần thông báo đâu." Xa xa trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói ôn hòa vô cùng trẻ tuổi vang lên, thân hình người nọ nhanh như quỷ mị, tiếng vang còn chưa dứt đã thấy người đó xuất hiện ngay trước mặt họ, "Vi sư đã biết rồi."
Là Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn mặc một bộ đấu bồng màu đen, hình như chính là bộ đấu bồng mà Tiểu Trần Tử đã từng miêu tả qua, màu sắc đen nhánh nhìn qua như khiêm tốn, những chi tiết trên đó lại mang vẻ đẹp vô cùng tinh tế. (đấu bồng là mũ chùm khăn bên ngoài)
Nam tử áo trắng cùng sư đệ đã sống trong môn phái từ khi còn nhỏ, chiếc đấu bồng này họ đã được nhìn trong hơn hai mươi năm qua.
Đương nhiên Ôn Ngôn có thể thay y phục... Chỉ là hắn vẫn luôn yêu thích kiểu dáng này, cho nên tất cả đều mang kiểu dáng đấu bồng giống nhau.
Có thể thấy Ôn Ngôn quả thực là một kẻ chung tình.
Thế nhưng hôm nay Ôn Ngôn lại không đội đấu bồng...
Bọn người Ngư Ngư đã từng nhìn thấy mặt thật của Ôn Ngôn, nhưng đây cũng là bí mật lớn nhất của hắn, bọn người Ngư Ngư cũng chưa bao giờ nói ra, đợi đến lúc để hắn tìm cơ hội thích hợp tự nói cho hai tên đồ đệ của hắn biết.
Sư đệ thì tạm thời không nói tới... hắn luôn dịch dung ra một khuôn mặt kì lạ, khiến bọn họ không thể biết được cảm xúc trên mặt hắn.
Về phần nam tử áo trắng... hắn quả thật không uổng công đeo cái mặt xuất trần như trích tiên kia.
Nhìn thấy sư phụ mà mình đã kêu suốt hơn hai mươi năm, trong lòng vẫn luôn cho rằng Huyền Cơ lão nhân lại có khuôn mặt trẻ hơn mình không biết bao nhiêu, thậm chí hắn không bàng hoàng chút nào, chỉ đặc biệt quay đầu nhìn sư đệ.
"Sinh nhật tám tuổi năm đó của ta, kẹo đường ngươi tặng cho ta, ta chưa ăn mà đã mất đâu rồi."
"Ta nói là sư phụ trộm, ngươi nói sư phụ lớn rồi không ăn đường."
"Xem ra là ngài ấy trộm thật."
Hắn vẫn dùng giọng nói không nghe ra bùn hay vui, nhưng mỗi câu đều vô cùng bình tĩnh.
Nhưng người của Tĩnh Vương phủ ra tiễn lại cảm thấy bên tai ầm ầm, như có sấm chớp đánh xuống…
Mọi người bị thiên lôi đánh đến đứng không vững, Ngư Ngư cũng muốn lên xe ngựa trước ngồi một lúc...
Ôn Ngôn đột nhiên xuất hiện, đương nhiên là không thể nào đi du ngoạn ngang qua được, mà hai trăm năm vốn tích lũy cũng không phải chuyện đùa, võ công của hắn chỉ có thể dùng cụm từ sâu không thấy đáy để hình dung.
Cũng may vị trí của Ngư Ngư cách Ôn Ngôn một khoảng ngắn, xem ra cũng coi như an toàn, Hách Liên Dạ cũng sẽ không bị phân tâm để chăm sóc cho Ngư Ngư.
Chỉ là... ai cũng không ngờ được ngay khi Ngư Ngư đi ngang qua bên cạnh nam tử áo trắng thì cái kẻ nhìn có vẻ vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên đưa tay, một cây sáo ngọc giấu trong tay áo kề sát yết hầu Ngư Ngư.
"... Thực xin lỗi, ta không có ác ý gì đâu."
Hiển nhiên nam tử áo trắng cũng không có thói quen uy hiếp người khác như thế này, giọng nói có chút mất tự nhiên, "Nhưng ta không thể để các ngươi tới phân đà của môn phái được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà bỗng chốc trở nên khó xử, Ngư Ngư vô cùng bối rối, "Nhưng trên ngân châm của ta có độc, làm sao bây giờ?"
"..." Nam tử áo trắng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trên vùng bụng của mình cắm rất nhiều ngân châm, còn tại sao hắn lại không có cảm giác, thì có lẽ là... trúng độc, cơ thể mất cảm giác rồi.
Tốc độ ra tay của Ngư Ngư đương nhiên cũng không nhanh đến vậy, cũng không đến mức thần không biết quỷ không hay được, đây là vì sự phòng bị của nàng đã đến cấp bậc cao thủ, đặc biệt nghiên cứu ra một cơ quan.
Nếu không đụng phải kẻ địch có khinh công quá lợi hại thì cho dù nàng thi châm có tẩm độc, người đó chưa kịp phản ứng cũng đã bị châm rồi, đến cơ hội phản kháng cũng sẽ không có.
Cơ quan này ngày hôm nay lại có chỗ dùng rồi.
Cúi đầu nhìn cái bụng như con nhím của mình, phản ứng của nam tử áo trắng lại là "Ta chưa ăn no," vẻ mặt hắn thoải mái buông tay xuống, "Ngươi đừng so đo với ta."
Ngư Ngư: "..."
Tất cả mọi người đều bị sấm đánh đến khóc rồi, vậy mà đã xong rồi sao?
Đương nhiên là không!
Bạn đã bao giờ thấy cơn mưa nào mà chỉ có một đạo thiên lôi đánh xuống đất chưa? Sự thực đã chứng minh, thiên lôi giáng xuống luôn có rất nhiều...
Nam tử áo trắng đang suy nghĩ xem những ngân châm này có thể nhổ xuống cùng một lúc hay không, thì đột nhiên cảm thấy bả vai có người vỗ một cái.
Ai vậy? Sao có thể có người tới gần hắn mà hắn lại không biết?
Nam tử áo trắng lập tức quay đầu lại, kết quả lại phát hiện heo nhỏ lưng đeo túi xách, mặc quần áo màu xanh nhỏ đang đứng trên vai mình...
Hơn nữa hắn còn cảm thấy con heo nhỏ này đang trừng hắn.
Hình thể của heo nhỏ quá nhỏ, cả việc đập vai nhà người ta cũng chỉ giống như có người vỗ vai mà thôi...
Nam tử áo trắng không nhìn lầm, xác thực heo nhỏ đang rất không vui.
Khốn nạn! Dám uy hiếp chủ nhân của ta sao? Xem trảo!
Cái chân ngắn đạp một cái, heo nhỏ bay qua bay lại khắp nơi, một trảo của heo đánh tới hốc mắt của nam tử áo trắng
Trong nháy mắt, hốc mắt của nam tử áo trắng từ trắng thành thâm: "..."
Đánh người xong, heo nhỏ thành công lui thân, trực tiếp nhảy vào trong ngực Ngư Ngư.
Ngư Ngư lập tức tiếp lấy nó, nhóc con này... được nâng niu trog tay, giống như một cục bột nhỏ vậy.
Nhưng cục bột nhỏ này còn mặc quần áo nữa.
Dĩ nhiên còn có cả túi xách nữa...
Heo nhỏ chui vào trong ngực Ngư Ngư không phải chỉ để trốn tránh, chờ đến khi đã đứng vững, nó liền đắc ý ngẩng đầu nhỏ lên, cái mõm heo khẽ hừ một tiếng.
Biểu hiện này giống như đang tranh công vậy...
Ngư Ngư nghĩ một chút, móc cây Băng Phách thảo từ trong túi thuốc tùy thân ra.
Mặc dù Băng Phách thảo không quý hiếm như Liên Tâm Thảo, nhưng cũng là một loài hiếm có, chắc hẳn kẻ thích ăn thảo dược quý hiếm như heo nhỏ sẽ để mắt đến nhỉ.
Khốn nạn mà!
Heo nhỏ nổi giận, cho rằng nó giúp nàng báo thù chỉ vì muốn ăn mấy món thế này thôi sao?
Đây là đang sỉ nhục heo cách của nó mà! (nhân cách của heo)
Heo nhỏ giương móng heo đoạt lấy cây Băng Phách thảo kia, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Ngư Ngư.
Ừ, việc ăn không thể chậm trễ được....
Rốt cuộc vẫn là Hách Liên Dạ thông minh, cười hỏi sư đệ, "Trước kia đã từng gặp sư phụ ngươi rồi?"
Sư đệ lắc đầu, "Từ sau khi sư phụ xuống núi thì ta mới nhặt được nó."
Ngư Ngư cũng nín cười hiểu ra, "Ngươi muốn có một chiếc đấu bồng?"
Xem ra đây là cảm thấy trang phục của Ôn Ngôn rất có phong cách, nhóc con này cũng có hứng thú rồi...
Tiểu Trư không nói gì, đương nhiên nó cũng đâu có nói được...
Chỉ vung chi trái một cái, vung chi phải một cái, vô cùng lỗ mãng quăng cái túi xách ra trước, đẩy cái mõm, đem Băng Phách thảo còn đang ăn dở cho vào trong túi xách nhỏ, sau đó lại làm ra hành động vô cùng lộ liễu ngẩng cao cái đầu nhỏ, chờ Ngư Ngư lau sạch miệng cho nó.
Con người cũng không lịch sự được như nó...
Hà Nghiêm thoáng lắc lư xoay người, "Thuộc hạ phải đi tìm ngay một người làm một cái..."
Dù sao sư phụ của nam tử áo trắng cũng đã xuất hiện rồi, bọn họ cũng không thể lập tức đi ngay được, đúng lúc vẫn đủ thời gian để đặt may trang phục cho tiểu Trư.
... Nhân tiện hắn cũng phải xuống phòng bếp, ăn chút gì đó giảm bớt áp lực này đã.
Thật ra với vóc dáng của heo nhỏ, tùy tiện tìm cái khăn đan vào nhau là có thể làm thành cái đấu bồng được rồi...
Cơ mà người ta là đại nhân, quần áo không cầu kì thì heo nhỏ tuyệt đối sẽ không hài lòng.
Còn về Ôn Ngôn... hắn đã sớm bị mọi người vứt sang một bên rồi.
Điều bi ai nhất trong cuộc đời con người không phải là bạnkhông đủ mạnh, mà là bạn sống hai trăm tuổi còn có thể duy trì dung mạo của mỹ thiếu niên, võ công cũng đủ để độc bộ thiên hạ, vậy mà vẫn có thể bị một con heo nhỏ cướp kính một cách quá đơn giản...
Nhưng Ôn Ngôn cũng không gấp gáp, hôm nay hắn tới đây chủ yếu là muốn ngăn họ xuất phát, không tiếc bất luận phải trả cái giá lớn đến mức nào.
Mà theo ý hắn, ở đây cũng sẽ không có ai là đối thủ của hắn cả, kể cả kẻ đó có là Hách Liên Dạ.