Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!!

Chương 27

Lăng Phong lời nói vừa ra khỏi miệng, bóng dáng lửa đỏ của Băng Tuyết Nhi đã thoắt một cái bay vút lên. Phất tay áo dài một cái đỡ lấy ngân châm của Diệp Huyền, sau đó nhanh nhẹn hạ xuống, giơ tay áo ra. Tay áo màu đỏ găm đầy ngân châm dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng, làm người ta nhìn mà ghê người.

Cô bình yên vô sự, Lăng Phong cùng những người có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Diệp huyền thì một bụng tức giận, độc châm này là hắn khổ luyện hơn mười năm mới hoàn toàn học hết được, huống chi là hắn đã bắn ra toàn bộ châm như vậy, hầu như chưa ai có thể thoát được. Vậy mà tiểu cô nương trước mắt này hẳng những lông tóc vô thương, còn có thể tiếp được toàn bộ ngân châm của hắn, thật sự là quá lợi hại. Đôi mắt hẹp dài hípl ại, giống như muốn xuyên thủng Băng Tuyết Nhi.

“Dùng ám khí đã thương người, mặt mũi đâu mà dám tự coi là anh hùng chứ. Để lão phu dạy cho ngươi một bài học.”

Chưởng môn phái Không Động bởi vì đại đồ đệ vừa bị trúng độc mà lửa giận ngút trời. Bây giờ lại thấy tên Diệp Huyền này lại xuất ra ngân châm độc ác,vô cùng xem thường hạng người vô sỉ như vậy. Chỉ thấy ông ta hét lớn một tiếng, bay vút lên đài.


“Khoan đã.” Cô giơ tay lên chặn lại động tác của chưởng môn phái Không Động, thờ ơ nhìn qua Minh Trúc bên cạnh đám người bên dưới, đã thấy nàng gắt gao cắn môi,ánh mắt thật to nhìn chăm chú vào mình như đang khẩn cầu.

“Mạng người này là của ta.” Quay đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Huyền, giọng nàng không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe được thanh âm thản nhiên của nàng.

Mọi người nháy mắt không nói gì, nhìn nữ tử này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tuyệt không phải là kẻ hời hợt, quay đầu hướng Lăng Phong liền nhận được một cái gật đầu bất lực của hắn. Bọn họ ai cũng đều không nói nên lời, mặc dù cũng muốn chính mình được tự tay giết tên ngông cuồng này, cho hắn biết thế nào là kết cục dám khinh thị bọn họ. Nhưng minh chủ đã gật đầu, bọn họ làm sao dám động thủ?

Chưởng môn phái Không Động liếc mắt một cái nhìn đệ tử của hắn đang chăm sóc Vương Hổ, đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể oán hận lui về một bên.

“Tiểu nha đầu, muốn mạng của lão phu, phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”

Diệp huyền bị lời nói của Băng Tuyết Nhi chọc giận. Hắn đưa tay lên mặt kéo xuống, lộ ra một mảnh da mặt đen đúa, khắp mặt chi chít vết đao kiếm, có vết thương còn chưa lành, nhìn vô cùng khủng bố.

“Oẹ…”


Minh Lan nhìn gương mặt xấu xí ghê tởm của Diệp Huyền, nhịn không được nôn ra một trận. Minh Trúc thấy thế, chạy nhanh đến vỗ lưng cho nàng.

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Huyền xong cũng không khỏi nhăn nhó, thật không nghĩ đến bộ dạng của tên cuồng vọng đó lại khó coi đến vậy. Quay mặt đi, chỉ một số ít người đanh thép có thể dùng mắt mà nhìn trực diện hắn.

“Đây mới là diện mạo chân thật của ngươi?.” Băng Tuyết Nhi đứng ở nơi đó, như một gốc cây đỏ rực  rỡ. Tóc dài đen óng theo gió bay bay, trên khuôn mặt tuyệt mĩ không nó nửa điểm sợ hãi, giống như kẻ trước mặt nàng bất quá chỉ là một con người tầm thường.

“Ngươi không sợ?” Diệp Huyền nhìn vẻ mặt chán ghét của mọi người dưới đài, sau đó lại quay đầu nhìn cô,thấy cô một thân lạnh nhạt bình tĩnh, nhịn không được nhíu mày.


“Đằng nào cũng giết, có gì e ngại?”

Băng Tuyết Nhi liếc hắn một cái, đôi mắt sắc bén tinh tường phản chiếu bộ dáng Diệp Huyền.

Diệp huyền nhìn bộ dáng mình trong mắt cô, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại bị lời của nàng chọc chọc giận.

“Tiểu nha đầu, không làm được thì đừng có cuồng ngôn.”