Vương Gia Nói Một Câu

Chương 6

Nóng, nóng quá.Thanh Thành chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đốt khắp thân thể, từ trong ra ngoài đều đốt cả bụi cũng không chừa. Hắn nhịn không được xé y phục vốn đã rất mỏng xuống, làn da nháy mắt bại lộ trong không khí, có một tia mát lạnh, sau đó lại tiếp tục ấm lên, khiến không khi xung quanh dần ấm áp.

Ai tới cứu cứu hắn, nước mắt không thể khống chế chảy ra, đã lâu không khổ sở như vậy, từ sau khi người nhà ngoài ý muốn rời bỏ hắn.Thời điểm đó hắn còn rất nhỏ, khoảng mười một mười hai tuổi, bởi vì bệnh, không thể cùng phụ mẫu về về thăm quê nhà.Ai ngờ, phụ mẫu trên đường gặp phải trận hồng thủy hiếm thấy, cuối cùng ngay cả thi cốt cũng không tìm được.

Thanh Thành nho nhỏ vốn bệnh sẽ không tốt, chịu phải đả kích như thế thiếu chút nữa không qua khỏi được. Khi đó, hắn đã là thư đồng của hoàng tử, biết hắn sinh bệnh, đại hoàng tử Lý Trọng Dận luôn không nói lời nào cùng tiểu hoàng tử Lý Trọng Dận cười rộ lên điềm điềm nhuyễn nhuyễn đều rất quan tâm hắn, phái người đưa rất nhiều thuốc bổ tới.

Thanh Thành biết được tin dữ liền ngất xỉu, trong hôn mê, có một người thủy chung luôn nắm chặt tay hắn, một khắc không hề buông ra. Khi hắn mở mắt, dưới ánh nến mờ mịt mơ mơ hồ hồ, thấy Lý Trọng Gia ngồi bên giường, lôi kéo tay hắn, không ngừng nói với hắn rằng, “Mau tỉnh lại, Thanh Thành.” Mà ngay cả vào thời điểm ngự y rời khỏi hắn, Lý Trọng Gia vẫn bồi bên cạnh hắn, không ngừng gọi tên hắn, cho nên khi hắn tỉnh lại.

“Kiên cường lên, ” Thiếu niên Lý Trọng Gia đối Thanh Thành hư nhược nói, “Hết thảy đều đã qua.”

Thanh Thành nhịn không được ghé vào đầu vai y khóc lớn, mấy ngày liên tiếp chịu đả kích và ủy khuất, vào giờ khắc này phát tiết cả ra.


Lúc sau, Thanh Thành chậm rãi chấp nhận sự thật, từng chút từng chút lớn dần. Thiếu niên luôn làm bạn hắn vào thời điểm hắn khó khăn nhất, luôn luôn khắc ghi trong đáy lòng, thẳng đến khi hắn phát giác tâm tư bản thân đối với thiếu niên không chỉ là hữu tình, Thanh Thành hỗn loạn, vừa lúc này Lý Trọng Gia tới quân doanh lịch lãm, hai người, hai con đường, càng lúc càng xa. Tái kiến, cùng hướng vi thần, chuyện năm đó, không người nhắc lại. Thanh Thành không dám hi vọng xa vời, đối phương không chỉ cùng giới mà còn là hoàng tộc, yên lặng đem tâm tư này chôn sâu vào đáy lòng, chỉ mong có thể nhìn Lý Trọng Gia thú thê sinh con, cả đời vô ưu.

Giờ phút nảy ngọn lửa dấy lên trong thân thể, sắp đem lý trí của hắn đốt sạch sành sanh, hắn hoảng hốt trông thấy Lý Trọng Gia đang đi từng bước về phía hắn. Thanh Thanh kiềm không được vươn tay về phía ảo ảnh, không ngờ rằng, hắn chạm vào một mảnh mát rượi, Lý Trọng Gia cầm tay hắn ngồi ở bên giường, giống như cảnh tượng đã nhớ rất nhiều lần kia.

“Khó chịu.” Thanh Thành xem y là ảo ảnh, bỏ xuống những thứ gọi là rụt rè và cấp bậc lễ nghĩa, đôi má nóng bỏng cọ cọ vào mu bàn tay Lý Trọng Gia, làm nũng như con mèo nhỏ.

Lý Trọng Gia nâng cằm hắn, hai người bốn mắt chạm vào nhau, Thanh Thành cảm thấy lửa đốt trong cơ thể mình càng mạnh mẽ.

“Thanh Thành, ” Lý Trọng Gia cúi đầu mở miệng nói, “Nhìn ta.”


Thanh Thành không dám nhìn thẳng y, hắn sợ hãi, ý đồ bản thân muốn nắm giữ Lý Trọng Gia sẽ bị nhìn thấy. Khi hắn cố lấy dũng khí nhìn về phía Lý Trọng Gia, hắn trong mắt người kia thấy được chính mình, chỉ có chính mình.

“Ta sẽ không thương tổn ngươi.” Lý Trọng Gia nghiêm túc cam đoan, “Đều giao cho ta.”

Đầu óc hỗn loạn của Thanh Thành không hiểu y đang nói gì, chỉ cứng rắn dựa vào bên trong Thanh Thành, như vậy mới có thể dễ chịu một chút.

Lý Trọng Gia nhìn mỹ nhân y phục tuột hết cả người ửng hồng trước mặt, hơi hơi thở dài, thời gian địa điểm tất cả không đúng, chỉ có đúng người.Thôi, Lý Trọng Gia cúi đầu, không hề giãy dụa, khẽ nhếch miệng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Thanh Thành.


Thật giống người rất lâu chưa uống nước phát hiện ra một luồng suối ngọt, hai người gắt gao hôn nhau, một khắc cũng không rời. Thanh Thành cảm thấy hết thảy chính là ảo ảnh, tùy ý để Lý Trọng Gia cướp đoạt, hắn vui vẻ chịu đựng.Nếu không phải thích, Lý Trọng Gia sao có thể vẫn nhớ đến thân ảnh Thanh Thành. Vốn đã tính toán thật tốt, làm người đứng xem sinh mệnh Thanh Thành, nhưng khi biết Thanh Thành gặp nguy hiểm, vẫn không thể kiềm chế được phẫn nộ, vừa nghĩ tới có một người khác ôm lấy Thanh Thành làm chuyện thân mật, là nam hay nữ y cũng không chấp nhận. Thân là hoàng thất trời sinh mang dục vọng chiếm lĩnh cùng đoạt lấy, đè xuống lý trí của y, y muốn có được người này.

Y sam của Lý Trong Gia rất nhanh bị ném lung tung sang một bên, giường sa đỏ thẫm buông xuống, ngăn cách bọn họ với trời đất.

Làn da tuyết trắng của Thanh Thành nhuộm thành màu hồng nhạt cánh hoa đào, không biết là do dược tính hay thẹn thùng. Nhưng hắn vẫn dũng cảm giãn thân thể ra, đem toàn bộ bản thân thể hiện trước mặt Lý Trọng Gia.

Lý Trọng Gia từng chút hôn lên thân thể hắn, không buông tha một góc nào.Thù du ướt át kiều diễm trước ngực nhận được sự chiếu cố đặc biệt.Lý Trọng Gia cẩn thận ngậm một cái vào trong miệng. Ngón tay đùa bỡn cái khác, Thanh Thành bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, thù du nhạt màu từng chút trở nên diễm lệ, thậm chi khi hơi thở Lý Trọng Gia lướt nhẹ qua chúng nó, đều nghênh đón một trận run rẩy. Lý Trọng Gia ôn nhu dùng đầu lưỡi khiêu khích, cảm giác người dưới thân vặn vẹo càng lợi hại, liền xấu xa dùng sức cắn một chút, “A… Ha a…” Thanh Thành nhịn không được hô lên. Bàn tay kia của Lý Trọng Gia đã lén lút di dần xuống dưới, hoặc nặng hoặc nhẹ xoa bóp “Tiểu Thanh Thành” bắt đầu chảy nước. Hai địa phương mẫn cảm đều bị trêu đùa, hơn nữa Thanh Thành bị trúng dược, Thanh Thành rất nhanh đều tiết ra.

Hai rặng mây đỏ bay lên mặt Thanh Thành, đôi mắt ướt sũng nhìn Lý Trọng Gia, luống cuống mời mọc, thật câu tâm người. Lý Trọng Gia ngạnh lên đến không thể ngạnh hơn dâng cao bán đứng bề ngoài bình tĩnh của y. Công cụ đầy giường đầy đủ cả, cái dạng gì cũng đều có. Lý Trọng Gia chỉ lấy thuốc cao, trước đổ vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, sau đó mới cẩn thận dò xét vào nơi kiên cố của Thanh Thành.

Có lẽ dược tính thật sự rất mạnh, Thanh Thành cơ hồ không chút khó chịu tiếp nạp ba ngón tay thăm dò của Lý Trọng Gia. Giường sa không ngăn trở được ánh nến, hậu huyệt ướt sũng lóe lên thủy quang *** mỹ, co rúm theo ngón tay, còn phát ra thanh âm đáng xấu hổ.


“Đủ, đủ rồi.” Thanh Thành cầu xin tha thứ nói, hắn không biết phải thế nào mới có thể thoải mái hơn, đành phải nhìn Lý Trọng Gia, ánh mắt toàn tâm toàn thân tín nhiệm kia, làm cho Lý Trọng Gia hạ quyết tâm. Lý Trọng Gia kéo qua đệm gối đầu đặt dưới thắt lưng Thanh Thành, nơi bí xử giữa đùi lập tức bại lộ trước mắt y, rung động theo làn hô hấp của Thanh Thành.

“Nhịn một chút.”Lý Trọng Gia lời còn chưa dứt. Thanh Thành liền thấy có cái gì đang tiến nhập vào trong cơ thể mình, rất lớn, rất cứng rắn, động tác tiến vào thậm chí không ôn nhu lắm, lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, nhưng Thành Thành cảm thấy rất thỏa mãn, tuy thân thể thật đâu, nhưng hắn vẫn nhịn không được nở nụ cười, hai mắt đẫm lệ nhìn người nam nhân trên thân này.

Lý Trọng Gia đem Thanh Thành hoàn hoàn toàn toàn ôm vào trong ***g ngực, hai địa phương tư mật nhất của hai người gắt gao tương liên, tâm dán tâm, tứ chi tương triền, ấm áp đầy thỏa mãn, làm Lý Trọng Gia cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.

Thời khắc lẳng lặng ôm nhau này dĩ nhiên không thỏa mãn được Thanh Thành, nơi đó tự động đè ép co rút lại, dụ dỗ Lý Trọng Gia đi dò hỏi. Lý Trọng Gia động vài biên độ nhỏ, đổi lấy tiếng than thở điềm mỹ của Thanh Thành, phóng tâm tùy ý để dục vọng dẫn hai người đến một khu vực hoàn toàn mới.

Thanh Thành bị luồng cảm xúc xa lạ càn quét, thoải mái đến nỗi không nên lời, hắn thậm chí có điểm sợ hãi, thân thể tựa hồ không tự chủ được, toàn bộ nương vào sự khống chế của Lý Trọng Gia. Đụng tới kia một chút, cả người sẽ run rẩy, thoải mải thốt ra tiếng; tiến vào thật sâu, thân thể liền giãn ra hoan nghênh, không hề giữ lại; thời điểm rời khỏi, nơi đó nóng lòng níu kéo, miệng vô thức nói những lời đầy xấu hổ. Tóm lại, cả người Thanh Thành đều bám vào trên người Lý Trọng Gia, gắt gao vịn y, sợ người đi mất. Hồng lãng quay cuồng, một đêm không ngủ, hai người mới nếm thử tình yêu đều khắc chế không được, hận không thể mỗi một phân mỗi một giây ôm nhau cùng một chỗ, muốn cho đối phương hưởng thụ tốt nhất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, lo lắng hãi hùng hầm một nồi…