Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 22

Editor: nhungchuoi

"Ta tính hộ ngươi món nợ thứ nhất." Vân Chỉ cũng không lập tức trở mặt, mà lại đứng lên đi lại, tinh tế thay hắn tính toán sổ sách: "Ở phố Kim Thiên ngươi sở hữu mười ba cửa hàng mà trong đó đều là các cửa tiệm lớn nhất, các cửa hàng này đều có lượng khách vô cùng tốt, không thể không nói ngươi cũng rất biết cách kiếm tiền, những cửa hàng như thế cho dù không kiếm được nhiều tiền thì cũng có nguồn thu ổn định, vả lại nếu biết bổ sung đúng lúc thì cửa hàng có thể bội thu trở lại. Càng kiếm được nhiều tiền sẽ càng tạo áp lực lớn hơn cho ngươi, từng cửa hàng trên phố Kim Thiên bình quân mỗi ngày kiếm hơn mười vạn lượng bạc trắng, một tháng là có trăm vạn lượng hoàng kim. Mà kiếm nhiều thì đương nhiên vốn cũng phải nhiều, nếu như việc cung cấp hàng hóa bình thường thì cửa hàng càng kiếm được một cách kinh ngạc, nhưng một khi chặt đứt nguồn cung cấp, cung không đủ cầu, hàng mới không đến, hàng cũ không đi, các đơn đặt hàng của khách hàng đều phải bồi thường hoặc trì hoãn, nói như vậy thì tiền kiếm một tháng cũng không đủ để bồi thường trong một ngày đi."

Vân Chỉ phân tích thấu đáo tình hình, dĩ nhiên đã khiến mặt Hách Liên Diệp xám như tro, lúc trước hắn đã chuẩn bị một mảnh đất tốt, trong vòng mấy tháng cũng xác định được phương pháp kiếm tiền rất khả quan, nhưng mà lúc này phải đền tiền đã khiến quốc khố hao tổn đi rất nhiều, nếu như còn tiếp tục thì chỉ sợ Hách Liên sẽ không chịu nổi!

"Vì sao ngươi phải làm như vậy? Phố Kim Thiên là sở hữu của ngươi, kiếm tiền bồi thường đều là những thương nhân bình thường, vì sao ngươi lại phải chèn ép quả nhân như vậy, cố ý tác quái, ngươi thật khinh người quá đáng!" Hách Liên Diệp lạnh giọng, từng chữ đều lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi: "Vậy thì quả nhân sẽ tiêu hủy hoàn toàn mười ba cửa hàng này để thoát thân, cũng tốt hơn là phải chịu hạ nhục mình trước ngươi."

Quả nhiên con chó nóng nảy đều sẽ nhảy vượt tường, huống chi là sự nhẫn nhịn của Hách Liên Diệp, hôm nay dù có đâm chết hắn thì hắn cũng sẽ không cúi đầu trước Vân Chỉ, giờ phút này theo ý hắn, cúi đầu với Vân Chỉ quả thật còn khó chịu hơn so với việc bắt hắn phải chết!

"Ngươi!" Vân Chỉ tự nhận là đã cố gắng dằn lại tính tình để thương lượng với hắn, không ngờ đến người này thật sự lại bướng bỉnh như vậy!

"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, chỉ cần khiến Hộ Hà Trưởng lão nhanh chóng đến đây thì cái gì ta cũng đồng ý với ngươi." Hai người ở đây đều ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình, Vân Chỉ không hề tức giận nhảy lên mắng mà lại cúi đầu thỏa hiệp như thế, Vân Chỉ như vậy trong lúc nhất thời khiến người ta khó có thể tin, dường như đã được trút giận, tháo toàn bộ gai nhọn xung quanh bản thân xuống biến thành một người bình thường.

Hách Liên Diệp đề phòng nhìn chằm chằm Vân Chỉ, cố đoán xem nàng có phải đã nghĩ ra trò đùa mới không, dù sao Vân Chỉ như thế này cực kỳ khó nhận ra.

"Thật sự? Nếu ta mở miệng muốn phố Kim Thiên thì sao?" Hách Liên Diệp hỏi dò, nghĩ đến sau khi hắn hỏi ra vấn đề này, Vân Chỉ nhất định sẽ tức giận từ chối.

"Cho ngươi!" Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, sau khi hắn nói dứt lời Vân Chỉ chỉ nói hai chữ, một câu cũng không nói thêm, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có.

Nhất thời sững sờ, Hách Liên Diệp nghi ngờ có lẽ lỗ tai mình hỏng rồi, hắn sứt đầu mẻ trán mới có được mười ba cửa hàng trong phố Kim Thiên, hơn nữa cũng chỉ muốn thăm dò một tiếng mà nói muốn phố Kim Thiên, nàng vậy mà không cần suy nghĩ đã đồng ý? Trên phố Kim Thiên có vẻn vẹn một trăm thương hội, số tiền kiếm được còn nhiều hơn số tiền trong quốc khố mấy quốc gia cộng lại, nàng vậy mà lại đồng ý, cũng không có vẻ gì là quá để ý! Rốt cuộc là vì sao nàng mới vội vàng như vậy, chỉ muốn tìm Hộ Hà Trưởng lão hay sao?

Chẳng biết từ lúc nào, Hách Liên Diệp phát hiện đột nhiên lửa giận trong lòng đã biến mất, có lẽ là do đột nhiên Vân Chỉ thay đổi gây ra.

"Chỉ cần ngươi để cho 13 cửa hàng này có thể khai trương đi vào hoạt động, dùng sự thành kính đưa công hàm xin lỗi Hách Liên ta, dẫn Diệp Nguyệt Linh đi, bồi thường tổn thất, quả nhân cũng không phải không thể giúp ngươi mời Trưởng lão đi lại một chuyến."

Hách Liên Diệp nghĩ, nói các yêu cầu ra, đương nhiên không thể lấy phố Kim Thiên, vốn dĩ là thế lực của Hách Liên, nếu như giữ lấy vị trí quan trọng ở Mặc Kỳ, trong lúc đó hai nước xảy ra chiến tranh mà hắn viện vào lý do này thì cũng là hợp tình hợp lý rồi.

"Được, như vậy cũng không có vấn đề gì." Vân Chỉ mắt cũng không chớp, nếu như cứng rắn không được vậy thì chỉ có thể mềm, chỉ cần có thể nhanh chóng mời được ba đại gia tộc ẩn thân thì tất cả đối với nàng mà nói thì đều không quan trọng. "Vậy ngươi có thể khiến Trưởng lão dùng tốc độ nhanh nhất đến đây hay không, tốt nhất là trong vòng hai ngày, ta thật sự có việc gấp!"

Không ngờ là nàng sẽ thật sự đồng ý như vậy, nếu quan sát tinh tế thì có thể phát hiện trong mắt kia thật sự là đang vội vàng chờ đợi, nhất thời lần đầu tiên, hắn không mang theo sự phẫn nộ mà đứng lên nhìn Vân Chỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô gái này lại sốt ruột như vậy, có thể để xuống tất cả vậy!

"Quả nhân sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa khiến Trưởng lão nhanh đi đến đây." Hách Liên Diệp lạnh nhạt trả lời, nghĩ lúc nữa đi tìm Ngọc Nhi hỏi xem là có chuyện gì, không ngờ có lúc hắn lại sinh ra tò mò đối với nữ nhân mà mình luôn chán ghét như vậy.

"Vậy các ngươi từ từ tán gẫu, ta đi trước." Vân Chỉ muốn nói mà lại thôi, còn tưởng là thúc giục, nhưng vẫn là không nhiều lời, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: "Diệp Nguyệt Linh, Vương hậu của ngươi, nếu bởi vì ta mà chán ghét nàng, ngươi tốt nhất không nên, đó là nữ tử tốt ngươi nên quý trọng."

Nàng cũng không biết vì sao bản thân phải nói mấy lời này, có lẽ không quen nhìn một mỹ nhân như Diệp Nguyệt Linh vì hắn mà phí phạm thời gian, ai, thật là, sau khi có thai lại thường xuyên mềm lòng như vậy, thói quen xấu này khi nào thì tốt lên đây!

Vân Chỉ xoay người bước đi, một chút bi thương này khiến Hách Liên Diệp hơi hoảng hốt, vẻ mặt như vậy của nàng thật sự không giống với trong ấn tượng, vô cùng khó hiểu, nhưng lúc này trong miệng hắn lại bay ra một câu: "Trưởng lão cưỡi thần thú chỉ cần nửa ngày có thể đến đây."

Vân Chỉ đi đến cửa nghe thấy vậy thì hơi dừng lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, sáng lên như được mặt trời chiếu vào.

Lời nói khỏi miệng, Hách Liên Diệp cảm thấy bản thân mở miệng bổ sung như vậy là một câu vô cùng đột ngột, hắn hối hận, hắn bối rối, thiếu chút nữa thì cắn lưỡi luôn.

Vân Chỉ cũng không quay đầu mà là lập tức đi ra ngoài, cũng khiến Hách Liên Diệp đang bối rối mà thở phào nhẹ nhõm một hơi vì bản thân không bị nàng coi là trò hề.

Đi ở trên đường, Vân Chỉ ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nếu như hiện tại trong bụng mình đứa nhỏ đã xuất hiện, cha và con trai có thể xưng huynh gọi đệ với nhau, một mình nàng mà lại mang theo tướng công lại còn mang theo con trai, ha ha, vậy thì chính là nương tử và mẫu thân điển hình rồi!

Vào đến trong phòng, phát hiện Uyên vẫn chưa tỉnh lại, vậy mà cũng ngủ vài canh giờ rồi! Nhìn thấy Uyên ngủ mà tươi cười thỏa mãn như vậy, vô cùng ấm áp, nàng không nỡ gọi hắn dậy, thôi, có thể ngủ cũng là phúc, không hề nghĩ nhiều, Vân Chỉ bỏ bớt xiêm y rồi cũng lên giường ngủ.

Một đêm hoảng hốt trôi qua, đợi đến khi Vân Chỉ tỉnh dậy thì không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, lúc nàng rời giường thì mặt trời đã phơi ba sào, nhưng không ngờ là dáng vẻ của Uyên dường như vẫn chưa muốn tỉnh giấc, tính ra thì hắn đã ngủ gần 20 canh giờ, làm gì có người nào có thể ngủ nhiều như vậy!

Lập tức Vân Chỉ vô cùng nôn nóng, vội vàng dùng cả tay lẫn chân gọi Uyên dậy, nhưng lại phát hiện động tác của nàng không có một chút tác dụng nào, Uyên ngủ say như chết, bình thường cũng không đến nông nỗi này, ngoại trừ hô hấp vẫn đều đều nhưng lại không có tiếng vang cứ như người chết vậy!

"Bắc Minh! Bắc Minh ngươi đi ra cho ta!" Trong lòng Vân Chỉ sợ hãi, sợ Uyên cứ im lặng như vậy mà ngủ mãi, nói như vậy thì nàng tình nguyện nhìn thấy Uyên si si ngốc ngốc cũng vui vẻ hơn, Uyên như vậy ít nhất cũng khiến nàng yên tâm hơn.

Không để Vân Chỉ tiếp tục sợ hãi, một tiếng vang truyền qua không khí truyền vào lỗ tai Vân Chỉ: "Thượng thần, tìm lão phu có chuyện gì?"

Quay đầu nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng lão nhân kia, cũng may mà hắn không đến, nếu không Vân Chỉ chắc chắn sẽ nhảy đến mà nhổ bộ râu của lão xuống!

"Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, tại sao lại không nói Uyên sẽ xuất hiện tình trạng như thế này! Chàng làm sao vậy?" Không nhìn thấy bóng dáng Bắc Minh lão nhân để xả giận, Vân Chỉ đành lớn tiếng nói to, hơi thở thô bạo khiến thần thức của Bắc Minh cũng phải run rẩy.

"Lão phu đã nói qua, nếu không nhanh chóng tụ hợp lại bảy hồn thì tinh khí sẽ kiệt quệ mà chết, giấc ngủ say đó là biểu hiện của chuyện tinh khí kiệt quệ." Bắc Minh oan uổng trả lời, thật ra hắn cũng đã tính trước được tình huống này, có ai lại có khả năng sau khi mất bảy hồn còn có thể vui vẻ? Có thể cố gắng đến khi bảy hồn tề tụ chỉ sợ cũng chỉ có Chiến thần Tướng quân chuyển thế mà thôi.

Như vậy đây là biểu hiện của tinh khí suy kiệt? Ánh mắt Vân Chỉ liếc nhìn Mặc Kỳ Uyên đang ngủ say, nàng không muốn nhìn thấy Uyên như vậy, thật sự không muốn.

"Vậy ngươi nói xem, như vậy, Uyên còn có thể duy trì bao lâu?" Vân Chỉ cố nén bi thương trong lòng, bình tĩnh hỏi.

"Chậm thì hai ngày, lâu hơn thì ba bốn ngày, ách, cụ thể ra sao còn phải xem ý chí của hắn."

Tốt rồi tốt rồi, thời gian nàng cho bản thân cũng là hai ngày, hai ngày, chỉ có hai ngày, hi vọng tất cả đều đến kịp!

Vân Chỉ vừa thì thầm tự nhủ, vừa tự cân nhắc, hi vọng hai ngày không để lộ ra tin tức gì, nàng không biết vì sao mấy ngày nay đám người Cửu Lễ không đuổi theo, nhưng đồng thời cũng là may mắn của nàng, cũng cầu xin hắn ngàn vạn lần đứng xuất hiện quấy rối ở Ngưng Hồn trận khi đang tụ bảy hồn cho Uyên, hậu quả như thế nào nàng thật sự không dám tưởng tượng.