Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 10: Mặc Kỳ Uyên trở nên ngốc nghếch

Editor: nhungchuoi

Vân Chỉ kinh hãi nhìn một màn mãi rồi mới phản ứng kịp, đang định tiến lên ngăn cản thì lại bị Lạc Băng Tuyết bên cạnh đánh đến một chưởng.

Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía Vân Chỉ, dường như đang nghĩ đến phải nấu ăn hay là trực tiếp nuốt con mồi đã đến tay này, khóe mắt liếc nhìn về phía Cửu Lễ, để ý phản ứng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không thèm để ý đến giáo huấn của hắn, dù sao hôm nay nhất định nàng phải giết chết nữ nhân này.

Bộ mặt dữ tợn đáng sợ, giống như một giây sau sẽ khiến gương mặt xấu xí nứt toác ra, một tay nàng dùng ngự khí chế trụ Vân Chỉ, dễ dàng khiến nàng không thể nhúc nhích một chút nào, một tay âm thầm ngưng tụ ma khí, tất nhiên muốn dùng sức mạnh lớn nhất giết chết Vân Chỉ đến mức nàng không còn khả năng phản kích mới thôi!

Ma khí màu đen ngưng kết trong tay Lạc Băng Tuyết càng lúc càng lớn, mang theo trong đó hận thù và sự đố kị sâu đậm trong lòng, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi luồng khí này đánh vào một người không có khả năng kháng cự sẽ bi tráng đến mức nào, có lẽ sẽ tan thành mây khói cũng nên!

Hai mắt nhìn thẳng, đồng tử dường như muốn nứt nhảy ra khỏi hốc mắt, luồng khí đen trong tay dùng tốc độ sấm sét hướng về phía Vân Chỉ, khí thế hủy diệt khiến người ta không dám mở to hai mắt quan sát.

"Oanh" một tiếng, một âm thanh hủy diệt làm cho người ta phải sợ hãi, Vân Chỉ cho rằng đây là âm thanh cuối cùng mà bản thân có thể nghe được, một chiêu này đánh đến thân thể nàng thì sẽ bị phá hủy toàn bộ, cũng không biết nàng có được toàn thây không nữa!

Nhưng mà, vì sao không hề cảm nhận thấy đau đớn, chẳng lẽ sức mạnh tà ma ngoại đạo đánh vào người sẽ không đau sao? Nếu nói như vậy thì không phải là chết không toàn thây mà là có toàn thây đi, Vân Chỉ đần độn nghĩ, nàng không muốn giãy dụa thêm nữa, chỉ vì nàng không thể làm gì, một nơi âm u quỷ dị như vậy là vì bọn họ mà tạo ra, hoàn toàn không phải là nơi mà bọn họ có thể thi triển sức mạnh, thôi, có thể chết cùng Uyên thì cũng coi như là một loại thỏa mãn.

Nhưng mà khi nàng đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật rồi vì sao mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi vô cùng nồng đậm?

Đột nhiên Vân Chỉ mở to hai mắt, lập tức hóa đá ở tại vị trí, ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, tại sao có thể như vậy, nàng không hề có một tổn thương nào, mà phía trước nàng một đoạn một người đang nằm vật ở nơi đó như đang ngủ say, vẫn là khuôn mặt bướng bỉnh lỳ lợm nhưng lúc này lại đang nhắm mắt, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp với hắn.

Vừa rồi, ngay khi Lạc Băng Tuyết đánh một chưởng ma khí mạnh mẽ về phía Vân Chỉ là lúc Khâu Lệ Thương Kình mới thoát ra từ trong mộng cảnh rồi chạy vội lên từ phía sau lưng nàng, dường như không hề có một chút thời gian dừng lại để suy nghĩ, ngay sau đó hắn đã ngã xuống trước mặt Vân Chỉ. Lạc Băng tuyết không cam lòng, đánh tiếp chưởng thứ hai, đương nhiên Cửu Lễ bên cạnh không để cho nàng có cơ hội làm hại Vân Chỉ lần nào nữa, vung Phệ Hồn trong tay về phía Mặc Kỳ Uyên, còn một tay tụ khí đánh về phía Lạc Băng Tuyết khiến nàng ngã trên mặt đất, giãy dụa rồi phun ra máu đỏ.

Trên khóe miệng còn đọng lại máu tươi, đọng lại cả trên khuôn mặt, trên má với những vết sẹo màu đen, vô cùng xấu xí, nhưng mà nàng vẫn còn sức cười nham nhở thành tiếng, dường như đối với tình hình phía trước rất vừa lòng.

Vân Chỉ đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, người nằm trước mặt là Khâu Lệ Thương Kình, hóa ra hắn đã cứu mình? Vì sao hắn phải làm vậy? Trên tay còn dính máu tươi của hắn ở trên đất, trên thân thể bị đả thương có những mảng vết thương lớn với máu thịt mơ hồ, giống như bị nổ tung bởi thuốc nổ, khủng bố khiến người ta buồn nôn.

Nhưng trên thực tế, Vân Chỉ lại cảm thấy ngực bị đè nén, có mật vàng đi lên từ phía dưới cổ họng, nàng cố gắng đè nén khó chịu trong bụng, đến xem Khâu Lệ Thương Kình còn sống hay không, trong lòng thì sốt ruột và bàng hoàng đến cực điểm, nàng không dám dùng tay đi tìm hơi thở, nếu hắn thật sự chết vì nàng, nàng không biết sau này phải đối mặt với hắn như thế nào.

Đúng, hắn bị như thế này cần phải chữa trị! Cần phải băng bó! Tay chân Vân Chỉ luống cuống, lấy thuốc chữa thương tốt nhất từ bên hông ra, đổ lên vết thương của hắn, tiện tay xé xuống một mảnh vải lớn nhất trên người vội vàng băng bó cho hắn, nhưng mà cho dù có làm như thế nào thì miệng vết thương lớn do dính ma khí bắt đầu thối rữa căn bản khiến cho người ta không thể hi vọng, máu tươi chảy ra ồ ồ không làm sao ngừng lại được, khiến một tay một mặt đầy máu tươi, vô cùng chật vật!

Vô ích thôi, cho dù nàng có làm như thế nào thì sự thật đều đang ở trước mắt, khó có thể không chấp nhận sự thật tàn khốc đó.

Vân Chỉ dừng động tác trong tay, ngơ ngác liếc nhìn Khâu Lệ Thương Kình một cái, nhân tình này để kiếp sau trả lại đi!

Nhưng mà, Uyên ở đâu? Đột nhiên Vân Chỉ bừng tỉnh, hai mắt gần như trống rỗng lại sáng lên, đi tìm bóng dáng của Uyên!

Ánh mắt dừng lại ở một nơi cách đó không xa, Mặc Kỳ Uyên cũng giống với Khâu Lệ Thương Kình, không còn sinh khí nằm ở nơi đó, không rõ sống hay chết. Rõ ràng đã biết trước kết quả khi đi đến đây nhưng trong lòng vẫn thật sự nặng nề, run rẩy, khổ sở đến cực hạn, Vân Chỉ dùng nốt sức lực còn lại để đứng lên nhưng không thành công, chỉ muốn lướt qua Khâu Lệ Thương Kình đến chỗ Mặc Kỳ Uyên, chết cùng huyệt, chính là ý này đi!

Chỉ còn một chút nữa là có thể đến chỗ Uyên, Vân Chỉ cố gắng di chuyển dường như đây chính là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời nàng. Lúc này trong đầu thoáng hiện lên tất cả khuôn mặt của Uyên, từ nụ cười quỷ quái lúc giả ngốc, rồi mặt nạ cao quý lạnh lùng, hơn nữa khi lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ nhất còn ôn nhu mỉm cười với nàng.

Ngay khi nàng muốn chạm vào Uyên là lúc đột nhiên thân mình bị một luồng sức mạnh nâng lên, trong nháy mắt đã bị đưa đến trước mặt Cửu Lễ, chống lại hai tròng mắt tà tứ, yêu dã kia, mơ hồ lóe lên tia sáng màu đỏ, cho dù nói ra những lời nói giống nhau thì mùi tanh hôi cũng thấm vào tận xương tủy.

"Hắn chết thì cũng đã chết rồi, ngươi còn gì lưu luyến mà không bỏ xuống được, kiếp trước ngươi cự tuyệt tình cảm của Bản tôn, lúc này trên trời dưới đất không còn có người, thần tiên hay yêu ma nào có thể địch lại Bản tôn, ngươi nhất định là của Bản tôn!"

Hai mắt chưa từng dời khỏi người Mặc Kỳ Uyên, quay lại bình tĩnh nhìn Cửu Lễ phía trước, trong ánh mắt không vui cũng không giận, chỉ là sự lạnh nhạt coi thường tất cả, dường như chỉ một khắc sau đó sẽ cùng tất cả mọi người ngọc nát đá tan.

"Buông ra ta." Ba chữ không nặng không nhẹ nhưng khủng bố khiến người ta hoảng sợ, không hề lo lắng trước sau, chỉ cầu được chết bên người là đã tốt lắm rồi.

Nhưng mà người trước mặt lại là Đế Thú Cửu Lễ, hắn không đồng ý vì bây giờ không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản những chuyện hắn muốn làm, nữ nhân kiên cường bất khuất không biết phân biệt trước mặt này, nhất định hắn phải khiến nàng cam tâm tình nguyện thần phục, dường như khi bây giờ hủy đi tất cả đường lui của nàng, nhìn thấy toàn bộ ngụy trang trên người nàng bị bóc ra, trong lòng nảy sinh một loại khoái cảm không rõ, sảng khoái giống như đánh thắng trận vậy.

"Tiếp theo, vĩnh viễn, ngươi chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của Bản tôn, trừ phi Bản tôn chán ghét mà vứt bỏ bằng không sẽ không tồn tại hai chữ buông ra." Cửu Lễ hung dữ tuyên thệ, dường như muốn đánh nát thành tro hi vọng sinh tồn cuối cùng của nàng!