Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 42

Vân Chỉ hoảng hốt, đây là loại tốc độ gì! Nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì, hơn nữa nàng ta không phải đã trúng thực cổ của nàng sao? Vậy sao lại không có việc gì! Đúng rồi, nàng hẳn không nên dùng ánh mắt của con người nhìn nàng ta, đại chiến với tử thi hôm nay cũng đã biểu hiện được rõ ràng nàng không phải là người đàng hoàng rồi!

"Khâu Lệ Đại Cơ, ngày chết của ngươi đến rồi!" Vân Chỉ lớn tiếng nói, chính là muốn báo cho hai người bên ngoài còn tay thì như rắn không xương nhanh chóng rút ra rồi quay người một lần nữa đâm về phía nàng ta.

Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc nghe thấy tiếng đánh nhau cũng nhanh chóng phi thân tiến vào, cùng với Vân Chỉ vây lấy Khâu Lệ Đại Cơ: "Ha ha, Bản cung đang nghĩ tới ngươi mà quả nhiên Mặc Kỳ Uyên ngươi đến đây thật!" Khâu Lệ Đại Cơ cười to vài tiếng, sảng khoái giống như hoàn thành được tâm nguyện của cuộc đời, nhìn thế vây công của ba người: "Nếu đã đến đây thì Bản cung sẽ khiến cho ngươi có đi mà không có về!"

Bốn người ở trong trướng lượn vòng đấu đi đấu lại, nhóm binh lính đứng ở ngoài trướng sợ hãi căn bản không nhìn rõ cái gì, cả đám đứng sững sờ ở đó, cũng không biết nên vào hỗ trợ hay là nên đi bẩm báo cho Vương gia bọn họ.

Rất nhanh sau đó, ba người cảm giác được lực bất tòng tâm, bọn họ phát hiện khả năng của Khâu Lệ Đại Cơ đã vượt qua khả năng của con người, đáng sợ quỷ dị giống như khi nàng biến thành một đám khói đen rồi biến mất trên chiến trường ngày hôm nay, nàng đắc ý xuyên qua thế vây công của ba người, giống như một làn khói đen đao chém không dính, kiếm đâm không ảnh hưởng, chưởng đánh đến cũng không vấn đề gì, căn bản không giống như đánh nhau cùng với một con người!

"Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng các ngươi mà hiện tại muốn đối phó với Bản cung sao! Hừ, Bản cung sẽ khiến cho các ngươi ngay cả cơ hội đi đến Địa phủ đầu thai cũng không có!" Một chữ cuối cùng đi kèm theo một luồng khí thô bạo đánh vào giữa ba người, chân khí từ kiếm khí xoay vòng khiến đồ vật trong doanh trướng đều bị phá hủy, còn lều trại thì lung lay sắp đổ giống như sắp không thể chịu đựng được sự tàn bạo đang bành trướng bên trong.

Ngay lập tức, Công Ngọc Viêm Bân là người đầu tiên không thể tiếp tục chống đỡ được trận thế đo, bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn.

Tuy rằng Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên còn cố chống chọi được nhưng cũng không biết bọn họ còn có thể chống trả được khí thế bức người của yêu nữ này trong bao lâu. Mặc Kỳ Uyên dứt ra một hơi trong lúc đánh nhau quay ra nói với Công Ngọc: "Công Ngọc, ngươi đi trước đi, bảo toàn quân đợi lệnh, chờ chúng ta!"

Công Ngọc hiểu ý hắn, quân đội đã an bày xong lúc này cần người đi hồi âm báo cáo tình huống, nếu không quân Mặc Kỳ mà tấn công trong hoàn cảnh này thì chỉ có nước bị tiêu diệt toàn quân mà thôi. Vỗ vỗ ngực, không nói thêm một câu vô nghĩa, Công Ngọc Viêm Bân quay đầu đi.

"Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Khâu Lệ Đại Cơ cũng không muốn để một người nào chạy thoát, hừ lạnh một tiếng, không giằng co cùng hai người này nữa, dùng một chưởng mạnh mẽ đánh lui hai người rồi nhanh chóng đuổi theo Công Ngọc Viêm Bân, điểm lấy huyệt đạo của hắn.

Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ kinh hãi nhìn nhau, bọn họ có thể nhận ra tình huống từ trong mắt đối phương, yêu nữ này sao có thể trở nên lợi hại trong thời gian ngắn như vậy được chứ, một chưởng như vậy đã khiến tâm mạch của cả hai người bị tổn thương mạnh, nếu tiếp tục tấn công chỉ sợ chỉ còn con đường chết mà thôi!

Khâu Lệ Đại Cơ vừa lòng nhìn một vòng kiệt tác xung quanh của bản thân, khuôn mặt vốn dĩ diêm dúa lòe loẹt giờ càng thêm vui vẻ hân hoan, càng mê hoặc lòng người, nhưng cũng càng gây ra cho người khác cảm giác sợ hãi âm u, giống như một loại cám dỗ từ địa ngục, chỉ cần hơi vô ý bị hấp dẫn vào đó thì sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Không để ý Công Ngọc Viêm Bân bị đứng yên ngoài cửa, Khâu Lệ Đại Cơ chậm rãi đi về hướng Mặc Kỳ Uyên, thấy hắn cố gắng chống người đứng lên, cười lạnh châm chọc, cho dù xương cốt hắn có cứng rắn đến đâu thì tối hôm này, hận cũ kiếp trước nàng muốn tính toán rõ ràng với hắn.

"Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay Bản cung, kiếp trước ta không có khả năng là đối thủ của ngươi nhưng hiện tại ngươi so với con kiến trong tay Bản cung cũng không bằng!" Khâu Lệ Đại Cơ túm chặt lấy cổ áo hắn, đôi môi đỏ sẫm phun ra những lời cay độc, nói xong một tay dơ lên, ngay lập tức trên đầu ngón tay xuất hiện những móng tay lợi hại, hung hăng vạch xuống ngực Mặc Kỳ Uyên giống như muốn xé tan lục phủ ngũ tạng của hắn!

Mặc Kỳ Uyên đau đớn kêu lên một tiếng, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi nhưng vẫn cố gắng kiên trì không ngã xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào yêu nữ đối diện, dùng ánh mắt tàn nhẫn giống như muốn xé toạc nàng ra: "Khâu Lệ Đại Cơ, ngươi ở Mặc Kỳ ta làm chuyện ác trong nhiều năm qua, hại người thân Bổn vương chết thảm ốm đau, kiếp trước ngươi và Bổn vương có ân oán gì chứ!"

Theo ý hắn thì lão yêu bà này chính là người điên, không biết mục đích của nàng là gì, càng không thể nghe hiểu ngôn ngữ điên rồ của nàng: "Ha ha ha ha, đó là trừng phạt thích đáng cho bọn họ! Muốn trách thì phải trách bọn họ đã gặp phải một người như ngươi, trở thành người thân bằng hữu của Mặc Kỳ Uyên ngươi, Bản cung cũng chỉ muốn cho bọn họ đầu thai sớm hơn một chút mà thôi!"

Lúc này khuôn mặt của Khâu Lệ Đại Cơ trở nên vô cùng dữ tợn, cho dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu thì giờ phút này khuôn mặt đó cũng trở nên cực kì vặn vẹo. Vừa nói chuyện, vừa vung liên tiếp chưởng phong về phía Mặc Kỳ uyên, khiến hắn không bao giờ có thể đứng thẳng dậy được nữa, ngã sấp xuống.

Không tiếp tục nhịn đau được, một ngụm máu lớn được phun ra, bắn lên trên mặt đất, áo bào màu đen của hắn cũng dính máu tươi nhưng không thể nhìn rõ được, trong lòng hắn biết hiện tại tình trạng thân thể mình vô cùng xấu, nhưng lão yêu bà này nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho hắn.

"Uyên! Ngươi như thế nào rồi!" Vân Chỉ ngã xuống một bên vừa sợ hãi vừa đau lòng nhưng không có khí lực đứng dậy đến giúp Uyên, thậm chí không thể vì hắn mà cản lại chiêu thức của lão yêu bà kia, chỉ có thể lớn tiếng chửi rủa: "Ngươi là một lão yêu bà ghê tởm! Ngươi, khụ khụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" 

"Đau lòng rồi hả? Ha ha ha, như vậy mà đã đau lòng thì tiếp theo ngươi sẽ còn cảm thấy thế nào đây!" Khâu Lệ Đại Cơ cười một nụ cười xinh đẹp nhưng chứa đầy thù hận, ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ.