Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 31

Vừa đến rạng sáng ngày thứ hai, mặt trời ngày hè còn chưa hoàn toàn mọc lên, bên bờ sông Bàn Niết quân đội hai bên đã nghiêm chỉnh đứng chờ sẵn, chỉ còn chờ lệnh nữa mà thôi!

Có thể nói hôm nay là lần đầu tiên Mặc Kỳ và Khâu Lệ trực tiếp giao chiến, lúc này thắng thua sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí binh lính hai bên, cho nên trận chiến hôm nay chỉ có thể thắng không thể thua!

Khâu Lệ Thương Kình ngồi trên một con ngựa quý đứng trước đội ngũ nhìn về phía bên kia sông, có thể nhìn thấy đám người Mặc Kỳ Uyên đang đứng nơi đó, trong lòng tràn đầy tin tưởng. Xem ra bọn họ đã quyết định chỉ thủ chứ không tấn công, phòng thủ ở đối diện bờ sông rồi đợi đại quân xông đến.

Nếu đã đem quyền chủ động vào tay hắn vậy thì hắn sẽ kéo phần mở màn bắt đầu chiến tranh vậy! Vừa nghe nói Mặc Kỳ Uyên dời quân đến đóng ở sông Bàn Niết, mục đích để lấy địa hình tốt, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất chọn ra mấy trăm người bơi giỏi, sông hẹp như vậy thì chỉ cần vượt qua thì đối phương sẽ không còn chiếm ưu thế nữa!

Khâu Lệ Thương Kình giơ cao tay phải lên, bắt đầu tấn công. Mặc Kỳ Uyên một chút cũng không lo lắng, hắn tin biện pháp của Vân Chỉ nhất định sẽ có tác dụng ngăn cản được bọn họ!

"Thủy thủ qua sông, cung tiễn thủ chuẩn bị!" Nhìn theo cánh tay hắn hạ xuống, giọng nói khí phách hùng hồn vang lên.

Nghe thấy quân lệnh, lập tức đám thủy thủ cầm theo dây xích sắt ngay ngắn trật tự bơi vào trong lòng sông, chỉ cần đưa đoạn xích sắt này qua làm cầu thì nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành, Khâu Lệ bọn họ là đội quân vô địch, một chút nước sông nho nhỏ này làm sao có thể làm khó bọn họ chứ!

Ngay khi mấy trăm thủy thủ đều đã đi vào trong nước, cầu xích sắt cũng đã đi đến giữa sông, nhưng lúc này Mặc Kỳ Uyên vẫn chưa có một chút ý tứ ngăn cản gì cả!

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Khâu Lệ Thương Kình nhìn Mặc Kỳ Uyên đang thong dong, bình tĩnh, trong lòng nhất thời trở nên hoảng hốt, trong nước khẳng định có quỷ!

Vừa định mở miệng gọi đám thủy thủ trở về thì đã không kịp nữa rồi!

Binh lính đứng phía sau Mặc Kỳ Uyên căn bản không cần để ý chỉ thị, nhìn thấy đám người trong nước đã bơi đến giữa tạm thời không thể bơi về vị trí ban đầu, đồng loạt đổ dầu mỏ lên trên mặt nước, ngay sau đó liền có một tốp binh lính ném vào trong sông hơn mười cây đuốc.

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa bốc cháy nhanh chóng, ngọn lửa cháy lớn cao đến cả một trượng, khí thế không thể đỡ kia khiến binh lính Khâu Lệ ở đầu bên kia đều sợ hãi theo bản năng lùi lại mấy bước! Một đám người trong lòng sợ hãi, rốt cuộc Mặc Kỳ đã dùng yêu thuật gì, sao lại có thể đốt lửa trên mặt nước! Ngọn lửa cháy mãnh liệt như vậy bảo bọn họ làm sao có thể tấn công qua đó!

Đám thủy thủ ở giữa sông liên tục kêu khóc thảm thiết, tiếng kêu gào thống khổ đó khiến những binh lính Khâu Lệ còn đứng trên bờ chưa qua sông đều vô cùng sợ hãi, căm uất!

Ngọn lửa như một con rồng hung bạo nhảy lên nhảy xuống trên mặt sông, giống như chúc mừng chiến thắng đầu tiên của Mặc Kỳ!

Ngọn lửa cao hơn một trượng giống như một bức tường nóng bỏng hoàn toàn ngăn cách quân đội hai bên bờ sông, không thể nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được ngọn lửa trong ánh mắt của Khâu Lệ Thương Kình lúc này cũng tức giận, bốc cháy cao không kém so với ngọn lửa trên sông! Mấy trăm thủy thủ trong quân của hắn đều là những người giỏi sông nước, thế nhưng giờ thì đã hy sinh toàn bộ! Tuy rằng chiến tranh còn chưa bắt đầu nhưng dĩ nhiên lúc này sĩ khí của bọn họ đã thua, và hiện nay còn thua cả con đường duy nhất này!

Lửa lớn đến nhanh đi cũng nhanh, những vết dầu mỏ trên mặt nước cháy xong thì sẽ tắt, nhưng trận lửa lớn này vẫn không ngừng làm cho người ta sợ hãi, lại một lần nữa nước sông trở về với vẻ yên bình. Trên mặt nước nổi lập lờ vài thi thể bị đốt cháy, hoặc là vài thi thể bị chất độc trong nước độc chết.

Đại quân vẫn như chưa từng hành động, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là trong không khí có thêm mùi dầu hỏa gay mũi, tuyên bố rõ ràng những chuyện vừa mới xảy ra.

Giữa làn khói lượn lờ trong không trung, bên kia bờ sông chỉ còn lại một mình Khâu Lệ Thương Kình.

Trên mặt không còn biểu hiện phẫn nộ không cam lòng nữa, lớn tiếng nói với bờ sông bên này: "Mặc Kỳ Uyên! Trận chiến lần này xem như Bổn vương đã thua, trận tiếp theo nhất định Bổn vương có thể chinh phục con sông này!"

Vừa nói xong liền thúc ngựa quay đầu, lao nhanh mà đi!

Bên này, quân đội Mặc Kỳ hô to chúc mừng: "Vương gia anh minh! Vương phi anh minh!"

Không tổn thất một người nào, thậm chí là không cần di chuyển một bước thì đã loại bỏ được mấy trăm thủy thủ của quân địch, toàn thắng quân địch!

Trải qua lần này, các tướng sĩ Mặc Kỳ đều càng thêm kính trọng sự trí dũng song toàn của Vương phi, không ngờ là một nữ tử lại có thể hiểu biết nhiều chuyện kì lạ như vậy. Tối hôm qua Vương phi dẫn theo mười mấy người đi xuống dưới lòng sông đào một cái gì đó, sau đó mang về rất nhiều nước màu vàng đen, không ngờ là nước này còn có thể cháy thành lửa, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng Mặc Kỳ Uyên lại không hề vui vẻ như vậy, tuy rằng chiến thuật lần này thành công, đã ngăn được bước tiến của đại quân Khâu Lệ, nhưng nếu để đại quân cứ đóng ở nơi này thì cũng không phải là kế lâu dài. Không biết bước tiếp theo quân địch sẽ làm gì, nên càng không biết nên dùng kế sách nào để đối phó, hiện tại cũng chỉ có thể dùng phương pháp binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà thôi!