Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 29: Nếu không thể ghét bỏ,thì là chân ái

-Hoàng thượng! Chuyện lần này không thể khinh suất. Cao Nguyên Sơn Dũ hiện giặc Ngoã đang thống trận. Bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể khởi binh nổi loạn mà tràn xuống. Thế lực giặc Ngoã lúc này rất hùng mạnh, chỉ cần một khắc khinh địch cũng đủ đẩy quân ta vào thế hiểm.

Tử Lạc hiện đang trong cung, bàn tấu về vấn đề nhức nhối cấp bách hiện giờ của quốc chi xã tắc.

Dực Khương cũng có mặt, và đang đứng cạnh bên hắn.

Lúc này, cả hai nam nhân hoàn toàn gạc bỏ ý niệm riêng của bản thân. Đồng lòng suy nghĩ vận mệnh của quốc chi.

Không thể để tư niệm ảnh hưởng đến. Một chút cũng không!

-Dực Tướng quân, khanh có chủ kiến gì không?

Hoàng thượng nhìn qua phía Dực Khương.

Y bước lên, thi lễ rồi đưa nhãn hùng mày dũng nhìn sang Tử Lạc.

-Bẩm Hoàng thượng! Nhị Vương gia từ bao lâu nay đã không ít lần xông pha chiến trận, thống lĩnh hàng trăm vạn binh mã triều đình dẹp sạch quân loạn. Thần...hoàn toàn đồng nhất ý với Nhị vương gia. Khinh địch là điều không thể! Khấu xin Hoàng thượng, ban lệnh dựng cứ điểm lập trại.

Buổi thượng triều cuối cùng cũng kết thúc, là cả một phen hỗn loạn giữa các quan nhân trong triều bất đồng tương nghị. Tranh cãi lẫn nhau giữa chánh điện trước mặt Hoàng thượng.

Nhưng mọi tư nghị mang tính phản bác, đều bị Tử Lạc và Dực Khương khước bỏ.

Lập luận kiên nghị, suy nghĩ thấu đáo cùng thái độ trầm tĩnh ứng biến của cả hai hoàn toàn áp đảo.

Có thể nói, nếu bước ra khỏi chuyện an nguy quốc chi, thì hai nam nhân này là địch thủ. Quyết không đội chung một trời, không đứng chung một đất.

Nhưng khi mang thân là một tướng dưới hoàng triều, thống lĩnh binh mã, khai phá vạn đao, bước ra chiến trận. Thì họ lại có thể gạt bỏ mọi tạp niệm bản thân, toàn tâm toàn ý dốc lòng vì an nguy xã tắc mà đứng chung một chiến tuyến.

Công tư phân minh, phân định rạch ròi. Không hổ danh là một nam tử hán, nhất tâm nhị dụng (*).

[Nhất tâm nhị dụng: ngụ ý chỉ một người có thể phân rõ hai việc mà làm]

Tử Lạc chậm rãi bước đi từng bước, lòng lúc này laii thấy nặng trĩu ưu tư đến mệt mỏi.

Việc xin Hoàng thượng ban lệnh lập cứ điểm trại quân, đồng nghĩa với việc thơi gian hắn có thể ở bên cạnh nữ nhân hắn yêu thương chẳng còn bao lâu.

Cách trở xa xôi bao nhiêu vạn dặm lộ lý, nơi nàng ở có được yên bình hay không, nàng có được an toàn hay không đều phụ thuộc vào hắn ở nơi chiến tuyến bụi mờ.

Nếu hắn không thể giữ được an nguy của quốc chi, đồng nghĩa hắn cũng sắp không giữ được nàng.

Tử Lạc nghĩ đến đây liền không khỏi đau nhói tâm can. Hắn muốn bên cạnh nàng lâu hơn, bù đắp cho nàng bằng tất cả những gì hắn có trên thế nhân này.

Nhưng khi nhận ra được đâu là chân tình của bản thân, lại là lúc chuẩn bị rơi vào cảnh chia ly thống khổ, thương hải tang điền (*).

[Thương hải tang điền: chỉ những việc đau thương, biến cố ập đến]

Tử Lạc đang mãi suy tư mà không hề để ý đến bước chân đang đi đến gần hắn.

-Vương gia! Trông sắc diện mày rũ, mặt chau. Có vẻ không được bình tâm cho lắm!

Dực Khương bước đến trước mặt Tử Lạc, thái độ của y hoàn toàn khác với lúc thượng triều.

Đầy ngạo mạn, kiêu căng lại thách thức. Từng lời từng chữ hầu như cứ như một thương giáo sẵn sàng phóng thẳng vào vị Vương gia trước mặt.

Tử Lạc diện biểu vẫn âm lãnh, bất động thanh sắc. Hời hợt đáp trả.

-Dực tướng quân hôm nay lại để tâm đến Bổn vương đến vậy! Quả la có lòng!

Dực Khương sải bước vững chắc, khí chất kiêu dũng lúc nào cũng phát ra từ trong cả giọng điệu của y.

-Vương gia! Nếu có thể, hạ quan đây thật sự sẽ chọn một ngày nào đó đại cát, để đến Vương phủ ghé thăm Người và Vương phi.

Tử Lạc tinh thần không dễ dàng gì bị dao động chỉ vì mấy lời nói này của tình địch, hắn vẫn dáng vẻ tiêu sái, thẳng lưng bước đi.

-Cổng phủ lúc nào cũng mở rộng chào đón Dực tướng quân. Nếu bản thân có nhã ý, thì tự khắc đối phương cũng có nhã ý. Vương phi đang đợi, Bổn vương phải hồi phủ. Hẹn ngày tái ngộ, Dực tướng quân!

Dứt lời Tử Lạc thong dong đi thẳng không ngoảnh đầu.

Dực Khương cũng chỉ biết nhếch môi cười trừ, hắn chỉ muốn biết từ sau đêm trông thấy Uông Mẫn Xuyên đoạ đày bi thống, nàng bây giờ ra sao?

Dẫu biết rằng, ái tình oán tình này vẫn là sai trái, ngay cả tư niệm thôi cũng đã xem là càn quấy.

Nhưng Dực Khương y vốn dĩ căn bản không thể vượt qua được hồng trần. Không thể vượt qua được tâm niệm.

Nếu đã không vượt qua được, thì đành ôm lấy chấp niệm, lòng này tâm này nguyện ý chỉ nghĩ về nàng.

.......

Trời đã đổ bóng chiều, nắng nhạt ngã nghiêng phủ mờ lên Vương phủ.

Mang một màu u buồn đến não lòng.

Mịch Chi quanh quẫn trong phủ cả ngày, hết chơi với Đồng Đồng, cô lại ngồi bày trò với hai nha hoàn thân cận.

Bắt hai nàng nha hoàn chịu trận mà chơi oẳn tù tì trét nhọ nồi lên mặt.

Đến bây giờ, khi trò chơi mới kết thúc được tầm mười phút. Nhìn lại bộ dạng của ba nàng nữ nhân trong gian phòng thật chỉ muốn khiến người khác cười đến hợp bất long chuỷ (*).

[Cười đến hợp bất long chuỷ: ngụ ý cười nghiêng cười ngã không ngậm được miệng]

-Nương Nương! Tiểu Hồng, hai người bắt tay nhau hà hiếp Tiểu Mai!

Nha hoàn Tiểu Mai là người thua cuộc nhiều nhất, số nhọ nhất nên đồng nghĩa cái mặt của nha hoàn này cũng đen nhất vì bị trét đầy nhọ nồi.

Mịch Chi không nhịn được, ôm bụng cười lăn dưới sàn.

Hai nha hoàn thấy vậy cũng không thể chịu được, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

Kể từ lúc Mịch Chi xuất hiện, rõ ràng đã khiến cuộc sống của hai nha hoàn này đỡ nhàm chán hơn hẳn.

Vị Nương Nương này không hề nghĩ đến nghi lễ quy củ, không hề xem họ là phận nô tì.

Đối xử với họ như tỷ muội, có ngọt thì san sẻ, nhưng đôi khi có buồn thì vị Nương Nương của họ lại câm lặng một mình.

Ba nữ nhân đang cười bò ra dưới đất, tiếng cười vang vọng ra cả bên ngoài khiến ai đi ngang cũng thắc mắc lẫn kinh ngạc.

< Rầm >

Cửa phòng một lúc mở toang nhất thời khiến ba nữ nhân giật mình mà hét lên chói tai.

Tử Lạc trố mắt, cái cảnh tượng quái quỷ gì đang diễn ra ở đây?

Nữ nhân của hắn, đường đường là một Vương phi, lại cùng hai nha hoàn nằm lăn dưới sàn, miệng cười không dự, mạo dung người nào cũng đen kịt như đít nồi.

Mà đúng thât, đúng là trét nhọ từ đít nồi cơ mà. Nhìn xem, bên cạnh họ còn có cả hai cái nồi đen thui kia kìa.

-Vương...Vương gia!

Tiểu Hồng, Tiểu Mai hoảng hốt đứng dậy thi lễ, sợ đến run lên cầm cập.

Mịch Chi thấy hai nha hoàn lo sợ đến độ đứng không vững, cô liền trừng mắt với Tử Lạc, hất mặt kiêu căng.

-Là ta bày ra, muốn chửi thì chửi ta đi, đừng ăn hiếp hai người bọn họ!

Tử Lạc đanh mặt, nhưng rồi hắn nhìn thấy bộ dạng đó của nữ nhân trước mặt. Đến cả một người băng sương, âm lãnh như hắn cũng không thể nhịn được mà phì cười.

Tiếng cười bật ra từ hắn phút chốc khiến cả ba con người kia sững sốt.

Đúng là trời sắp sập xuống rồi còn gì!

Tên Vương gia mặt lạnh hôm nay lại cười ư? Còn cười rất sảng khoái! Cười phát ra tiếng giòn tan.

Hai nha hoàn thấy thế liền nhanh trí nắm tay nhau mỗi người ôm một cái nồi mang ra ngoài, Nhẹ nhàng đóng cửa.

Bên trong, lúc này chỉ còn lại hai con người.

Mịch Chi thoáng chốc như bị cuốn vào hình ảnh bây giờ của Tử Lạc.

Nụ cười từ khoé miệng của hắn, thanh âm hắn bật ra từ cổ họng như khiến cô choáng váng.

Đầu óc mơ hồ, tâm trí chẳng ổn định.

Cô đứng yên bất động, không lên tiếng. Hai mắt tròn xoe nhìn nam nhân trước mặt không chớp.

Tử Lạc sau một tràng cười, hắn cố gắng hít thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Đúng là nữ nhân này thật biết cách làm người khác phải thần hồn điên đảo. Không muốn động tâm cũng không được.

Hắn cả ngày hôm nay thượng triều trong cung, bao nhiêu áp lực, căng thẳng đều khiến thần kinh hắn căng ra như dây đàn.

Nay vừa hồi phủ, liền bị nữ nhân này làm cho một phen cười đến tiêu sầu tiêu tư.

Mịch Chi thoáng sựt tỉnh, khi trông thấy ánh mắt Tử Lạc cũng nhìn cô đầy tình ý.

Cô ngượng ngùng, nhưng cái mặt đen thui thế kia chẳng thế nào trông thấy được gò má đang đỏ bừng của cô.

-Cười...cười cái gì...

Cô ấp úng, quên cả rửa mặt mà đi đến bên giường ngồi xuống.

Tim nhỏ của cô, nó làm sao thế này? Cứ như muốn đánh đến lồng ngực cô vỡ ra hay sao?

Tử Lạc vẫn không thể rời mắt khỏi thê tử của mình.

Nàng tính để nguyên mạo dung bị hắc hoạ thế kia mà đi ngủ sao?

Bất chợt Tử Lạc bước vào sau bức phông, tay cầm một chậu đồng trong đó còn có một chiếc khăn.

Hắn chậm rãi bước đến gần phía Mịch Chi, đặt chậu đồng lên kệ, tay vắt lấy khăn ướt ngồi xuống bên cạnh cô.

Mịch Chi sững sờ, cô ngồi xa ra hắn một chút. Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

-Nàng thật sự muốn để dung mạo thế này sao?

Tử Lạc thở dài, mày tướng cau nhẹ. Thanh âm trầm lắng, vang vọng bên tai.

-Để...để ta tự lau...

Mịch Chi đưa tay giật lấy chiếc khăn trên tay Tử Lạc, nhưng lại bị phản đòn khi hắn bất thình lình giật ngược lại thật mạnh.

Khiến cả người cô kéo theo mà ngã nhào vào lòng hắn.

Mịch Chi hoảng loạn liền muốn ngồi dậy, nhưng hắn lại ra sức dùng một tay siết chặt cô hơn.

-Bỏ..bỏ ra!

Mịch Chi hai tay đánh mạnh vào lưng hắn.

Tử Lạc chợt nhớ, hắn đã từng hứa sẽ không bức ép nàng. Nữ nhân này, vốn dĩ đã bị hắn bức ép quá nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, hắn buông Mịch Chi ra. Hơi thở hắn khẽ chậm lại như lắng đọng đầy nỗi tư sầu.

Tử Lạc, hắn thật tâm chỉ muốn ôm lấy nữ nhân này một chút. Cảm nhận hơi ấm của nàng, lắng nghe hơi thở của nàng, nhận lấy nhịp tim của nàng.

Nhưng đành bất lực, vì nàng lại không hề muốn hắn động vào.

Thời gian bên nhau chẳng còn bao lâu, mỗi khắc mỗi giây bên cạnh nàng, hắn đều tham luyến khôn cùng.

Mịch Chi bất chợt thấy hắn ngồi yến bất động không nói tiếng nào, nét mặt lại rất sầu não, suy tư liền làm cô thắc mắc lẫn lo lắng.

Cái tên Vương gia này, hắn làm sao vậy chứ? Lại giở trò hay diễn kịch gì nữa đây?

-Nè! Ngươi....ngươi làm sao vậy?

Mịch Chi cất giọng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Giọng điệu thoáng nét lo lắng.

Tử Lạc ngẩng mặt, ánh mắt bi thương thâm tình như sâu hút khiến Mịch Chi bất giác giật mình.

Một xúc cảm chạy dọc thân thể, lan toã châu thân làm cô thấy tim mình hơi đau nhói.

Cảm giác này....là sao?

-Nàng có thể nào.....giả vờ vị tha cho Bổn vương được không?

Câu nói nặng nề cất lên từ Tử Lạc làm Mịch Chi như ù cả màng nhĩ.

Hắn đang cầu xin cô? Đang van nài cô?

Đến cả giả vờ, mà hắn cũng chấp nhận hay sao?

Tử Lạc thật sự tâm tư rối loạn cả rồi. Nếu thê tử, nàng không tha thứ cho hắn. Hắn lòng dạ sẽ chẳng đặng mà bình tâm nơi chiến tuyến.

Mịch Chi nhíu mắt hạnh, tự dưng lại thấy cõi lòng mềm nhũn, tâm can cũng sắp tan ra thành nước mất rồi.

Một nam nhân âm sương tuyết lãnh như hắn, ngạo mạn, kiêu căng như hắn. Bất chợt lại trở nên bộ dạng thế này trước mặt cô, làm cô không thể cứng rắn mà tiếp tục giận dỗi.

Cô bận tâm đến nam nhân này, cô thật sự bận lòng đến hắn.

Tâm tư nơi hắn, xúc cảm nơi hắn hoàn toàn đủ sức đánh động đến cô.

Đủ hiểu, Mịch Chi cô đây đã thật sự động lòng.

Phút chốc cô cúi mặt, hai bàn tay mảnh mai đang để trên đùi bỗng bị vài giọt nước rơi rớt xuống ướt đẫm.

Mịch Chi rơi lệ, cô đã kìm nén cảm xúc của bản thân bao lâu rồi chứ?

Rõ ràng Tử Lạc hắn từ đầu đến cuối lúc nào cũng bức ép cô. Rõ ràng cô muốn căm phẫn hắn, rõ ràng muốn phủ nhận tâm niệm của cô với hắn...nhưng lại hoàn toàn không thể.

Tử Lạc sững người, nữ nhân trước mặt hắn đang rơi lệ không ngừng.

Nàng khóc vì tủi phận, hay nàng khóc vì nhận ra chân tình của bản thân?

Yết hầu hắn khẽ trượt, nén mọi xúc cảm hỗn độn xuống lồng ngực rắn rỏi.

Tay nâng lên, đưa khăn nhẹ lau đi mạo dung lấm lem của nàng.

Mịch Chi ngước nhìn hắn, càng nhìn cô lại càng không kiềm được sóng lòng từng cơn đập mạnh.

Bàn tay Tử Lạc vẫn cầm lấy khăn lau mặt cho cô, phút chốc mạo dung mỹ kiều được trả lại như cũ.

Tử Lạc nhíu nhẹ đuôi mắt ngắm nhìn nữ nhân hắn yêu thương.

Dung mạo này, không cần tô điểm, không cần chau chuốt, vẫn kiều diễm đến mê hoặc lòng người. Vẫn là thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (*).

[Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: ý nói tự nhiên vẫn là đẹp nhất]

Ngón tay Tử Lạc vô thức lướt nhẹ trên đôi má đào của nữ nhân đang ứa lệ.

-Nàng....giận Bổn vương?

Giọng nói thâm tình cất lên, Mịch Chi đưa nhãn bi nhìn hắn, có phải tâm tư hắn cũng như cô hay không?

Cô im lặng một lúc, rồi lắc đầu hai cái.

-Ta không làm được! Ta vô dụng....đến cả việc căm ghét một người....cũng không thể toàn ý!

Dứt lời cô lại bật khóc nức nở, như bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tâm tư được bộc lộ hết ra ngoài trong cùng một lúc.

Tử Lạc như bước chân ra khỏi một mảng đen trong tâm thức.

Thê tử hắn, nàng không giận hắn. Nàng không căm phẫn hắn. Tâm tư của nàng, cũng chẳng khác gì hắn.

Hắn thình lình kéo Mịch Chi sát lại, kề mặt thì thầm.

-Nếu đã không thể toàn ý ghét bỏ...vậy thì...hãy toàn ý chân ái cùng nhau!

Hơi thở nóng ấm của Tử Lạc lần lượt phả nhẹ vào mặt cô, khiến cô đầu óc như mơ hồ đi vài phần.

Đúng vậy!

Trên đời này nào có ai giải bày được nỗi sầu nhân loại?

Trên đời này nào có ai đem được hồng trần mà nhìn thấu thế gian?

Nếu đã không thể ghét bỏ, thì chân ái âu cũng là điều đương nhiên!

Mịch Chi khoé môi mĩm cười, mắt hạnh ánh lên tia hạnh phúc, mãn nguyện đến ngấn lệ.

Trong không gian tĩnh mịch của đêm xuống, bầu không khí trong gian phòng như càng thêm chùn đi vài phần.

Cả nhân gian lúc này, dường như thu gọn lại chỉ còn tồn tại mỗi hai con người.

Xúc cảm dâng cao, tâm tư mãnh liệt được khai phá.

Tử Lạc nhẹ nhàng, áp đặt lên cánh môi của nữ nhân trước mặt một nụ hôn.

Không bức ép, không xâm nhập, không càng quấy.

Ngọt ngào, sâu lắng, thâm tình là những gì hắn muốn cho nàng cảm nhận được.

Hắn đã nguyện lòng, muốn đem hết sủng ái trên nhân gian này dành riêng cho một mình nàng.

Mịch Chi chậm rãi khép nhãn ngọc, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ Tử Lạc.

Thời khắc này đây, chỉ muốn dừng lại. Lắng đọng nơi đây cho riêng hai người. Không thù hận, không căm phẫn, không đắng cay lẫn chua xót.

Dư vị hoàn hảo của ái tình, bây giờ Mịch Chi cô đây đã hoàn toàn cảm nhận được!