“Như thế nào tiểu Vương gia lại uống trà một mình ở đây” Tiêu Thiên Vũ đi dạo trong phủ vừa đến thính đường, thấy trong phòng chỉ có Cốc Hạo Nhiên một mình ngồi ở trước bàn, đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên tay, vẻ mặt dường như có chút đăm chiêu, trong lòng đã đoán được vài phần manh mối, liền cười cười di chuyển lại gần chế nhạo “Chẳng lẽ là nhìn vật nhớ người?”
“Không liên quan đến ngươi!” Cốc Hạo Nhiên thu hồi ngọc bội, lạnh lùng trừng mắt kẻ không mời mà đến.
“Thực lãnh đạm nga, đây là thái độ ngươi nên có đối bằng hữu một cái quan tâm ngươi sao?” Tiêu Thiên Vũ ngồi xuống ghế dựa ở trước mặt hắn, không cần chủ nhân thỉnh, mặt dày cầm lấy trà uống một hơi cạn sạch, lại nói “So với thái độ vừa rồi đối với Thu Văn kém đi nhiều lắm.”
“Ai cho ngươi gọi hắn Thu Văn?” Cốc Hạo Nhiên từ trước đến nay ở trước mặt Thu Văn đều bày ra ánh mắt ôn hòa lập tức chuyển thành sắc bén, bắn về phía người trước mắt.
“Tiểu Vương gia cần gì phải nóng tính như vậy chứ? Huống chi Thu Văn cũng không phải người của tiểu Vương gia, chính là bằng hữu a, ta đây đương nhiên là có thể gọi hắn như vậy! Hơn nữa bản thân Thu Văn đã đồng ý!” không sợ hắn đe dọa, Tiêu Thiên Vũ vẫn nhàn nhã tự châm cho mình một chén trà “Hay là tiểu Vương gia có lý do đặc biệt không cho phép người khác gọi hắn Thu Văn?”
Cốc Hạo Nhiên mặt nhăn nhó “Ngươi là cố ý muốn chọc giận ta sao?”
“Không dám, chính là nghĩ khó thấy được tiểu Vương gia lại coi trọng một người như vậy, thật sự là ngạc nhiên a!”
“Thu Văn là từ nhỏ theo ta ở trong cung, người bạn thân duy nhất có thể cùng ta phẩu tâm trí phúc (1), ta đương nhiên coi trọng hắn.” Không nghĩ bị hắn nhìn ra tâm sự của mình, Cốc Hạo Nhiên giả bộ nói lời lẽ nghiêm khắc.
“Phải không?” lừa ai a, sẽ không gặp ngươi đối ta tốt như vậy, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Tiêu Thiên Vũ thông minh không có vạch trần “Này ít điểm tâm thực hảo a!” hắn ăn điểm tâm còn thừa trên bàn.
“Này cũng không phải là cho ngươi ăn!”
“Dù sao còn dư nhiều như vậy, cho ta ăn mới không lãng phí a!” Tiêu Thiên Vũ tiếp tục thưởng thức.
“Ngươi thực sự không biết khách khí!” Cốc Hạo Nhiên nhíu mày.
“Đâu có” Tiêu Thiên Vũ chậm rãi nuốt bánh ngọt “Ta nhớ rõ tiểu Vương gia từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt, chính là hôm nay lại đặc biệt chuẩn bị một bàn điểm tâm đủ loại kiểu dáng tinh xảo, xem ra tiểu Vương gia vì hảo hữu thực sự rất có tâm a!”
“Ngươi ruốt cuộc muốn nói cái gì?” Cốc Hạo Nhiên không thích loại ẩn ý này trong lời nói của hắn.
“Chắc là Thu Văn rất thích ăn đồ ngọt đi” Tiêu Thiên Vũ hé nhếch miệng cười “đáng tiếc cho tâm ý của tiểu Vương gia, vị tiểu mỹ nhân chậm hiểu kia tựa hồ một chút cũng không cảm thấy.”
“Đây là bổn vương cùng Thu Văn có việc lúc đó, không cho phép ngươi phỏng đoán xằng bậy.”
“Đúng! Đúng!” Tiêu Thiên Vũ cười cợt, muốn trốn tránh chuyện này không dễ dàng như vậy, hắn không tin thăm dò không được tâm ý của y “Bất quá ta thật không nhớ rõ khi nào ở kinh thành có ý trung nhân chứ!” hắn làm bộ lơ đãng nhắc tới, chờ xem phản ứng của Cốc Hạo Nhiên.
Cốc Hạo Nhiên sửng sốt “Ngươi nghe lén ta cùng Thu Văn nói chuyện?” hắn mắt lạnh liếc y.
“Đừng hiểu lầm, ta là trên đường đi cất hành lý đột nhiên nội cấp (2), muốn tìm mao xí nhưng dọc đường đi lại không thấy nửa bóng hạ nhân, cho nên ta chỉ quay trở lại chỗ cũ muốn hỏi ngươi, không nghĩ lại khéo gặp được ngươi đang cùng Thu Văn nói đến chuyện của ta, liền như vậy nghe được ngươi tán ngẫu.” Tiêu Thiên Vũ giải thích “Ta cũng không cố ý nghe lén, vốn định chờ ngươi nói xong thì vào hỏi, nhưng nhìn bộ dạng các ngươi tựa hồ nhất thời nửa khắc nói không xong, nên ta lại tự mình đi tìm.”
“Ngươi thực đã nghe!” Cốc Hạo Nhiên âm thầm ảo não, vì muốn Thu Văn đoạn tuyệt suy nghĩ xằng bậy với Thiên Vũ, hắn mới nói dối y đã có ý trung nhân, lại không khéo để Thiên vũ nghe được lời này! Cái này chẳng phải là lấy gạch đập chân chính mình sao? Vạn nhất hắn chạy tới gặp Thu Văn nói sự thực, hắn một phen khổ tâm không phải uổng phí sao?
“Xem tiểu Vương gia nhất thời bị ta nghe được biểu tình thực sự là không ổn nga!” Tiêu Thiên Vũ cười trộm trêu chọc hắn “Có phải hay không sợ ta sẽ đi tìm Thu Văn làm rõ ta kỳ thực không có ý trung nhân, mọi thứ đều do tiểu Vương gia đặt điều? Thu Văn rõ ràng đối ta rất có hảo cảm a, chính là vừa bị Vương gia nói như vậy làm cho thất vọng.”
“Chê cười, bổn vương há lại sợ ngươi đi khua môi múa mép!” cho dù trong lòng vô cùng lưu tâm, Cốc Hạo Nhiên vẫn cố giữ bình tĩnh “Thu Văn sẽ hiểu được ta là vì muốn hắn tốt, vì làm cho hắn rời xa ngươi vốn lưu tình khắp nơi, Đăng Đồ Tử (3) phong lưu háo sắc, để tránh ngày sau bị ngươi gây đau khổ.”
“Đừng đem ta nói giống như là cái thứ ung nhọt!” Tiêu Thiên Vũ chậm rãi uống một miệng trà “Nói ta phong lưu háo sắc, tiểu Vương gia so với ta không biết ai hảo hơn nga? Nếu ta nhớ không lầm, ở kinh thành thường xuyên lưu luyến thanh lâu, trái ôm phải ấp, tiếng xấu đồn xa, làm thiên kim nhà nhà sợ hãi trốn tránh không kịp chính là tiểu Vương gia ngươi a!”
Cốc Hạo Nhiên không nghĩ sẽ bị phản kháng lại như vậy “Đó là chuyện quá khứ! Đừng đem ta đánh đồng với ngươi!”
“Nga!” Tiêu Thiên Vũ khơi mào mi (4) nghiền ngẫm, trêu tức nói “Là ai có mị lực lớn như vậy làm ngươi lãng tử hồi đầu? Hay lại là vị hảo hữu Thu Văn? Lo lắng hắn ở cạnh ngươi lâu ngày sẽ nhiễm thói hư tật xấu giống như ngươi, cho nên cải tà quy chính phải không? Nhìn không ra tiểu Vương gia sẽ vì hảo hữu suy nghĩ như vậy a!”
“Đừng nói bậy!” rõ ràng hiểu rõ còn cố hỏi, Cốc Hạo Nhiên rất muốn đánh hắn, nhưng bận tâm chính mình thân là Vương gia miễn cưỡng áp chế ý niệm này trong đầu “Này cùng Thu Văn không liên quan.”
“Thực vậy chăng?” Tiêu Thiên Vũ ánh mắt cười mỉm nhìn hắn “Vậy ta theo đuổi hắn có được không? Ta mặc dù ưa thích nữ sắc nhưng nghe nói trong kinh thành nam phong vô cùng thịnh hành, bộ dạng Thu Văn lại rất đúng sở thích của ta, thử một lần hẳn cũng không sai!”
Cốc Hạo Nhiên trong mắt tóe lửa, thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên, hắn xem Thu Văn là cái gì “Ngươi …”
Đang lúc hắn chuẩn bị phát hỏa trong nháy mắt, tổng quản vẻ mặt kích động vào nội đường vội vội vàng vàng tiến lại “Vương gia, có chuyện không hay!”
“Chuyện gì! Làm gì mà hoang mang rối loạn lên như vậy!” Cốc Hạo Nhiên phất tay áo, lửa giận chuyển qua tổng quản.
“Lăng … Lăng …” tổng quản chỉ biết cúi đầu (5) ngay cả nói cũng linh linh lạc lạc.
“Lăng Lăng cái gì, nói một lần cho rõ, không được đứt quãng!”
“Bẩm, Vương gia” bị khẩu khí hung ác dọa đến kinh hãi, tổng quản thở hỗn hển miệng mở lớn sợ hãi nói “Là Lăng công tử không thấy.”
“Cái gì, Thu Văn không thấy?” Cốc Hạo Nhiên sắc mặt đại biến “Chuyện khi nào? Tại sao lại không báo sớm?”
“Tiểu nhân vừa đến phòng Lăng công tử muốn hỏi xem khẩu vị bữa tối, bởi vì Phí đại nương mới tới không bao lâu, có vài món Vương gia thích ăn nhưng chỉ có Lăng công tử mới biết, cho nên mới cùng Phí đại nương đến hỏi thăm. Thấy gõ cửa đã lâu nhưng không ai trả lời, tiểu nhân cảm thấy kỳ quái liền tiến vào xem xét, trong phòng lại không thấy bóng người, chỉ phát hiện trên tường có mảnh giấy được cố định bằng phi tiêu.” Tổng quản nơm nớp lo sợ đem mảnh giấy dâng lên “Tiểu nhân lo lắng Lăng công tử có phải hay không có chuyện, nên mới vội chạy đến thông báo cho Vương gia.”
Cốc Hạo Nhiên mở mảnh giấy ra xem, mặt trên rõ ràng viết :
“Tiểu Vương gia,
Thượng khách quý phủ ta mang đi, nếu muốn cứu hắn lập tức đến Tây Sơn Hắc Động. Nhớ lấy, chỉ có thể đi một mình, bằng không hậu quả tự chịu!
Thần bí khách.”
Tiêu Thiên Vũ bên cạnh thấy hắn sắc mặt trầm trọng, cũng nghiêm mặt đứng lên, lập tức hỏi “Trên giấy viết cái gì?”
“Thu Văn bị bắt rồi!” trong lòng sốt ruột, Cốc Hạo Nhiên xiết chặt tờ giấy, liền liều lĩnh hướng ngoài cửa phóng đi “Ta phải đi cứu hắn!”
“Này!” Tiêu Thiên Vũ còn chưa kịp hỏi rõ ràng, hắn đã như một trận cuồng phong bay mất không thấy bóng dáng.
“Rõ ràng là thích người ta mà!” Tiêu Thiên Vũ lắc lắc đầu, một bộ dạng ngốc nghếch “Nghe được người ta xảy ra chuyện, chạy so với gió còn muốn hơn! Ngoài miệng còn cố nói chính là bạn thân.”
Một lòng lo lắng cho an nguy của Thu Văn, Cốc Hạo Nhiên vội vàng cưỡi ngựa cấp tốc hướng địa điểm mảnh giấy đã viết tiến đến, một đường phong trần mệt mỏi, đất cát bay đầy trời, khi hắn bay nhanh tới Tây Sơn lĩnh hoang vắng, bốn phía không một bóng người, chỉ có tiếng gió xào xạc vang lên, hắn lo lắng nhảy xuống ngựa, nhìn tờ giấy rõ ràng viết Hắc Động, trong lòng chỉ lo cho giai nhân, hắn căn bản mặc kệ có nguy hiểm hay không, cũng không để ý có hay không đây là cái bẫy hay mai phục, hắn cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ hy vọng cứu được Thu Văn.
Hắn đẩy cỏ dại vướng víu hai bên ra, lòng nóng như lửa đốt nhìn chung quanh bốn phương tám hướng, đi một hồi nhìn thấy sơn đạo, liền nhìn xa xa về phía trước xuất hiện một cái sơn động hắc nham thạch, hắn không hề nghĩ ngợi liền vọt vào.
Vừa tiến vào trong động, quả nhiên nhìn thấy Thu Văn đang ngã bên cạnh một góc củi lửa khô héo, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nheo lại, dường như tay chân chật vật khó cuộn lại.
Hắn khẩn trương tiến đến, ôm lấy cơ thể y “Ngươi làm sao vậy? Thu Văn, tỉnh lại đi!”
Thu Văn chậm rãi mở mắt “Hạo … Nhiên?”
“Là ta, ngươi không sao chứ?” thấy hắn trên mặt ửng hồng bất thường, cơ thể lại nóng kinh người, Cốc Hạo Nhiên đưa tay dò xét một chút trên trán hắn “Trời ạ, ngươi rất nóng! Có phải hay không phát sốt? Ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu.”
“Không … phải!” Thu Văn bắt lấy ống tay áo của hắn “Ta … không có phát sốt.”
“Sao có thể không phát sốt? Bằng không ngươi vì cái gì lại nóng như thế?”
“Ta …” Thu Văn sắc mặt tựa như khó mà nói được “Tóm lại ngươi đừng quản ta, đi mau đi!” tuy rằng cả người tỏa nhiệt giống như hỏa thiêu, nhưng hắn vẫn kiên quyết buộc y rời đi, nhân lúc mình còn có thể không chế bản thân …
“Nhìn ngươi như vậy, ta như thế nào yên tâm rời đi một mình.” Cốc Hạo Nhiên không đồng ý với hắn, nhìn thẳng mặt hắn nói “Nói cho ta biết ngươi đến tột cùng là làm sao?”
“Cầu ngươi … không cần lo cho ta, lập tức ly khai đi!” Thu Văn lời lẽ khẩn cầu, một đôi mắt sáng dị thường ướt át nhìn hắn.
“Ta sẽ không bỏ ngươi một mình!” nhìn thấy người trong lòng mình hơi thở dần dần rối loạn, gương mặt ửng đỏ đang tích mồ hôi trong suốt, đôi mắt nửa mở được bao phủ một tầng hơi nước, giống như cố nén cái gì, Cốc Hạo Nhiên cả kinh, lập tức phản ứng “Thu Văn, ngươi … chẳng lẽ là trúng xuân dược?”
Thu Văn ngượng ngùng gật gật đầu.
“Là ai cho ngươi uống?”
“Ta … không biết … chỉ nhớ khi ta tỉnh lại đã ở trong này, trước mặt là một hắc y nhân mang mặt nạ, hắn dám cho ta ăn một viên thuốc kỳ quái, còn nói đây là hắn dùng tinh hoa bốn mươi chín đồng tử cúng thất tuần để chế ra *** độc. Còn nói nếu nội trong một canh giờ không tìm được người giao hoan, sẽ tự *** mà chết.” Đến lúc này, Thu Văn cũng bất chấp cảm thấy thẹn, hắn biết nếu không nói rõ ràng Hạo Nhiên sẽ không đi, đơn giản toàn bộ kể ra hết, để tránh liên lụy y vô tội “Cho nên ngươi mau đi đi! Ta không muốn liên lụy ngươi!”
Chú thích :
(1) Chia sẻ tâm sự, hiểu thấu đối phương
(2) Quá mót : muốn đại tiện
(3) Nguyên có điển tích là “Đăng Đồ Tử háo sắc”
(4) Từ này mình không hiểu chính xác nên để nguyên
(5) Nguyên văn là “đào bắc thượng khí bất tiếp hạ khí”