Ân Tịch Ly đen mặt, chán ghét nhăn mày: “Sao ngươi không tự lấy áo mình mà lau!”
Hạ Thiên khịt khịt mũi, ngượng ngùng nói: “Quần áo của ta ta phải tự giặt, quần áo của ngươi đã có người khác giặt thay, ngươi sợ cái gì chứ, phải mệt cũng là người khác chứ đâu phải ngươi đâu.”
“. . . . . .” Ân Tịch Ly hoàn toàn bị hành động vô liêm sỉ của nàng đánh bại rồi.
“Hắc hắc. . . . . .”
Ăn uống no nê, Hạ Thiên chống đầu, kinh ngạc nhìn Ân Tịch Ly đang ngẩn
người: “Đại thúc, ngươi thật sự rất đẹp trai, trước đây thật sự là không nhìn ra ngươi so với hồ ly còn đẹp hơn đấy.”
Khuôn mặt của Ân Tịch Ly lại đen thêm lần nữa, hung ác trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi dám đem bổn vương so sánh với hồ ly sao?”
“A! Đúng nha, đúng là không thể so sánh được.” Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!”
“. . . . . .” Vương gia đại thúc rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa,
dứt khoát kéo Hạ Thiên nằm sấp ở trên đùi mình, đánh hai cái ‘bốp bốp’
vào mông nàng: “Nha đầu thúi, một ngày không chọc ta tức giận, ngươi sẽ
bị nghẹn đi cầu không thông có phải không?”
“Oa. . . . .Ngươi lại đánh vào mông ta!” Hạ Thiên vừa ăn no, lại bị nằm sấp ăn đòn, cảm thấy
vô cùng khó chịu, nàng tức giận la hét: “Đại thúc thúi, ngươi một ngày
không đánh ta thì sẽ chết sao?”
“Đúng vậy!” Vừa nói, hắn vừa đánh thêm hai cái nữa.
Hạ Thiên ấm ức trợn trắng mắt, dạ dày bỗng cuộn lên cảm giác buồn nôn, lập tức ủy khuất cầu xin tha thứ: “Đại thúc. . . . .ta không dám nữa. . . . .ta muốn đứng dậy, khó chịu quá. . . .”
Ân Tịch Ly cũng không phải thật sự muốn dạy dỗ nàng, nghe nàng kêu khó chịu, hắn lập tức đỡ nàng đứng lên.
Hạ Thiên ôm bụng, nôn ọc ọc một trận, phun ra hết tất cả những gì đã ăn
vào trước đó, Ân Tịch Ly luống cuống tay chân: “Nha đầu, ngươi làm sao
vậy? Không có việc gì chứ? Sao lại nôn hết ra rồi?”
Hạ Thiên không rảnh trả lời hắn, sau khi nôn hết tất cả, nàng yếu ớt dựa vào một gốc cây, hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Ân Tịch Ly nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không chút nghĩ ngợi bế nàng lên: “Ta đem ngươi đi gặp đại phu!”
“Không cần, thả ta xuống!” Hạ Thiên rơi lệ, yếu ớt đấm hai cái vào ngực hắn:
“Ta nói, không biết rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, mới vừa ăn no
không thể nằm sấp, nằm sấp như vậy thì ăn bao nhiêu rồi cũng nôn hết ra
thôi! Gặp đại phu làm gì? Nôn xong thì không có việc gì nữa rồi!”
Ân Tịch Ly hậm hực đặt nàng xuống đất, động tác nhẹ nhàng giống như đang bảo vệ một món bảo bối dễ vỡ.
“Thật xin lỗi, đều là tại ta không tốt!” Hiếm khi hắn chịu nói một câu xin lỗi.
Hạ Thiên cảm thấy kinh ngạc giống như vừa mới phát hiện ra một châu lục
mới, thì ra đại thúc cũng biết nói lời xin lỗi, thật là chuyện trước nay chưa từng có nha.
Nghĩ vậy, đôi con ngươi của nàng đột nhiên lóe sáng, ngay lập tức trở nên nhu thuận, ngây thơ, vô tội ôm lấy cổ của Ân Tịch Ly, đáng thương nói: “Đại thúc, vừa rồi người ta vốn đã ăn no,
nhưng lại bị ngươi làm cho nôn ra hết cả rồi, bây giờ bụng lại đói muốn
chết. . . . .”
Hạ Thiên ôm hắn thật chặt, giống như sợ hắn sẽ
không chịu trách nhiệm mà chạy trốn, mà tinh thần của Ân Tịch Ly cũng
trở nên nhộn nhạo, giai nhân trong ngực, sự kích động ở trong lòng nháy
mắt đã vượt qua lý trí, hắn dịu dàng hỏi: “Vậy muốn ăn cái gì? Ta mang
ngươi đi!”
“Ta muốn ăn vi cá om rượu, heo sữa nướng, cá hồng yến
chưng cách thủy, thịt viên phỉ thúy, chuột núi rừng trúc, đậu hũ xào
cay. . . . . .Còn muốn một bình rượu Túy tam bôi thật lớn nữa!”
Mấy thứ này, nàng đã muốn ăn thật lâu, nhưng vẫn chưa có dịp nào để ăn,
Phượng hoàng lâu là kinh thành đệ nhất tửu lâu, một người bình thường
như nàng không thể nào chi nổi, vì vậy nàng luôn đợi một ngày có thể gạt được ai đó đưa mình đến đây.
Bây giờ, ngày đó đã đến rồi, rốt cuộc cũng đã đến rồi!
Ân Tịch Ly không phát hiện ra vẻ mặt gian xảo của nàng, khuôn mặt tuấn tú
nở ra một nụ cười sủng ái, như đang hứa hẹn với nàng: “Được, ta dẫn
ngươi đi!”