Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 95: Dịu dàng

Giọng nói của nàng rất nhẹ, theo cơn gió khẽ tan biến vào không trung.

Ra khỏi rừng trúc, bước chân của Ân Dã Thần cũng hơi ngừng lại, hắn hoang

mang ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm: “Là do nàng ấy nghĩ nhiều sao?”

Không, là do bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi, hắn nhấc chân, tiếp tục rời đi.

Trong đêm đen, những khóm trúc trở nên mơ hồ bất định, Hướng Linh Lung vẫn lặng lẽ ngồi yên trong đình, trầm mặc.

Thật lâu sau đó, nàng mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khẽ gọi: “Mị!”

Trong không khí chợt lóe lên một cái, làm chấn động đến bầu không gian yên

tĩnh này, một tên áo đen thình lình xuất hiện: “Tiểu thư!”

“Đã điều tra được thân phận của nữ nhân này chưa?”

Mị cúi đầu: “Thuộc hạ hổ thẹn, vẫn không có tin tức gì, thuộc hạ chỉ tra

được quan hệ giữa người này và Ly vương gia không phải là đơn giản.”

“Ly vương gia?” Mi tâm nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Không được,

nếu để cho hắn biết Hạ Thiên là thế thân, chắc chắn sẽ tra ra được nơi ở này của ta, nhất định không được để cho nàng ta có người hậu thuẫn,

phải khiến cho nàng ta đi hòa thân!”

“Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay!”

*

Phía sau Lê viện có một khu rừng, khu rừng này không lớn, lại ít người biết

đến, cây rừng ở đây cực kỳ tốt, ngày thường thoạt nhìn có vẻ hơi hỗn

độn, đông một cây, tây một cây, không có bố cục, cũng không biết tại

sao, lại cao một cách kỳ lạ, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, giống

như đang giương nanh múa vuốt hướng lên trời, tại một khoảng trắng do

ánh trăng chiếu rọi, lại càng trở nên âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.

Một vài khóm cây còn tươi tốt nằm ngay phía bên dưới khu rừng, lại có khói

trắng cuồn cuộn bay lên, tựa như mây, như sương, quanh quẩn lượn lờ phía trên những tán cây cổ thụ.

Sau màn sương khói, một nữ tử tay

chống cằm, tay còn lại cầm một nhành cây, bên cạnh là một đống củi đang

cháy rực lửa, ở giữa dựng một cái giá đỡ, bên trên xiên vài khúc thịt

nướng thơm ngào ngạt.

“Oa, một mình ngồi nướng thịt cũng không tệ nha, mình dám cam đoan, Trung thu năm nay, Ngôn Hoan cũng tự mình chuẩn bị một bữa tiệc thịt nướng như vậy.”

Gạt đi mớ củi, ánh lửa toát ra khiến cho khuôn mặt của Hạ Thiên trở nên đỏ rực, trong miệng nàng còn lẩm bẩm vài câu.

Vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mũi, cẩn thận hít hà cái hương vị thịt nướng

đang lan tỏa trong không khí kia, nàng vô cùng thỏa mãn hít sâu một hơi: “A~ thật là thơm, tiếc là chỉ có một người ăn.”

Nhìn ba xâu thịt tự tay mình nướng, Hạ Thiên vừa có chút thỏa mãn lại vừa có chút tiếc nuối.

“Sai rồi, là hai người.”

Một thanh âm quỷ mị đột nhiên vang lên, trong rừng cây âm u bỗng có bóng

người vụt qua, Hạ Thiên kinh hãi, hai tay run lên, suýt chút nữa thì ném cả ba xâu thịt vào trong đống lửa.

Một đôi tay thon dài vươn ra, chụp được rồi!

Sau đó lại đưa lên sát miệng, ngửi một chút mới miễn cưỡng cười cười: “Ừm,

mùi vị cũng không tệ, nhưng không biết ăn vào thì sẽ như thế nào đây.”

Hạ Thiên ngây ngốc nhìn hắn, miệng cũng ngây ngốc há to, nàng cảm thấy bản thân mình giống như đang bị hoa mắt, trợn mắt há mồm nhìn dung nhan

tuyệt sắc như hoa như ngọc đang đứng trước mặt mình: “Đại thúc?”

“Ừ!” Ân Tịch Ly chợt nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm ánh lên một màu

đỏ rực, hờ hững nhìn nàng: “Sao vậy? Còn chưa đến một ngày mà đã không

nhận ra ta rồi sao?”

Dứt lời, lại sờ sờ cằm, ra vẻ tiếc hận nói: “Ta đã nói là không thể cạo râu mà, ai cũng đều nhận không ra rồi.”

“Ách. . . . .” Hạ Thiên nhìn hắn, đột nhiên lại trầm mặc đến kỳ lạ, nàng rũ

mắt, nhìn chăm chú vào đốm lửa đang không ngừng bốc cháy, bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

Ân Tịch Ly

phát hiện sắc mặt của nàng có chút kỳ lạ, từ trong ánh lửa không ngừng

lóe lên, hiển nhiên là phát ra từ trong mắt nàng, hắn vội vàng chuyển

mình, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, lo lắng hỏi: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

Vì sao nàng lại khóc, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy hắn sao?

“Ưm, ta không sao!” Hạ Thiên đưa tay lau mắt, ngẩng đầu cười cười: “Ta đang nghĩ đến Ngôn Hoan. . . . .”