Hạ Thiên rơi lệ, nàng
không phải là không muốn viết chữ, càng không phải là không biết viết
chữ, nhưng Ân Dã Thần nhất định bắt nàng phải luyện chữ, còn bắt nàng
phải ngâm thơ, học thêu hoa.
Những thứ mà con gái cổ đại phải
biết, hắn đều bắt nàng học, nàng cũng không hiểu, sao cứ có cảm giác hắn muốn đào tạo mình trở thành một tiểu thư đài gia khuê các vậy?
Đương nhiên, nàng cũng không nói cho hắn biết, thật ra thì nàng thuộc rất
nhiều thơ, Ân Dã Thần lại gián tiếp cho rằng, nàng chỉ là một cô nương
bình thường, không biết chữ.
Nhưng mà, đối với một người có thói
quen dùng bút bi đã mười tám năm mà nói, bắt nàng phải viết chữ bằng bút lông? Cái này quả thực so với giết nàng còn khổ sở hơn.
Nàng
nặng nề ném cây bút lông xuống, không nỡ nhìn những chữ to tướng được
mình viết một cách vô cùng thê thảm, tiện tay xé bỏ: “Không viết nữa,
bản cô nương muốn làm dược liệu!”
“Ai da, không được đâu tiểu
thư!” Tiểu Thanh một ngụm nuốt trọn miếng bánh ngọt, vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Tam hoàng tử đã ra lệnh, hôm nay người nhất định phải viết
hai trăm chữ, nếu không, ngày mai là Trung Thu, cũng không mang tiểu thư ra khỏi cửa đâu.”
Mẹ nó, uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Hạ Thiên
trừng mắt, ánh mắt như muốn ăn thịt người, ‘bộp’ một cái, ngồi trở lại,
cầm lên cây bút lông như có thâm cừu đại hận với mình, nói: “Được, ta
viết, ta viết, được chưa?”
Bất đắc dĩ cộng thêm vô lực cầm lấy
cây bút lông, nàng tiếp tục cần cù chăm chỉ luyện chữ, một bên vừa
luyện, ánh mắt lại dáo dác nhìn tới nhìn lui, dáng vẻ không an phận.
Một tia sáng không dễ dàng phát giác xẹt qua trong mắt Hạ Thiên, chợt phát
hiện bên dưới giá sách, có cái gì lóe sáng, nàng nghi hoặc buông bút
lông, vọt qua, ngồi xổm xuống, nhặt nó lên.
Là một cái vòng tay.
Chiếc vòng tay màu xanh thẳm như sắc trời óng ánh, được làm từ ngọc Dương Chi thượng hạng, trên bề mặt được điêu khắc một cách tỉ mỉ mà hoa lệ, hoa
văn mang theo một phong cách cổ xưa, vừa nhìn đã biết là một chiếc vòng
ngọc vô giá, vừa nhìn đã biết là trang sức của nữ nhân.
“Này, ai
đánh rơi vậy?” Nàng cầm chiếc vòng tay lên, nghi hoặc hỏi,chiếc vòng quý giá như vậy, người làm rơi nó hẳn là đang rất vội chăng?
“Ơ, đây không phải là chiếc vòng ngọc mà trước đây Linh Lung cô nương đã đánh
mất sao?” Đôi mắt của A Vinh sáng ngời, theo bản năng nói: “Lúc trước đã cho người tìm rất nhiều lần mà không thấy, không ngờ là đánh rơi ở dưới kệ sách trong thư phòng này.”
“Linh Lung cô nương?” Hạ Thiên
nhíu mày, nàng vô cùng chắc chắn, Linh Lung cô nương trong miệng A Vinh
không phải là mình, tuy rằng Ân Dã Thần luôn thích gọi nàng là Linh
Lung, còn bắt người khác cũng phải gọi nàng là Linh Lung, nhưng nàng
cũng không có chiếc vòng tay vô giá này.
“Chính là. . . . .A!” A
Vinh còn đang muốn nói cái gì, tiểu Thanh lại dùng sức giẫm lên chân hắn một chút, đau đến nỗi khiến cho hắn sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Hạ Thiên chuyển tầm mắt về phía tiểu Thanh, sắc mặt của tiểu Thanh có chút kỳ lạ, giọng điệu cũng thật kỳ quái nói: “Tiểu thư, người đừng nghe hắn nói lung tung, vòng tay này là do lần trước sinh nhật Lão Thái Hậu, Tam hoàng tử muốn đem tặng cho Lão Thái Hậu làm lễ vật mừng thọ, nhưng mà
không hiểu sao lại rơi ở trong này, vừa hay lại tìm thấy, nô tỳ phải mau chóng trả lại cho Tam hoàng tử.”
Sau khi A Vinh bị tiểu Thanh
giẫm lên chân, hình như cũng nghĩ đến cái gì, ngay lập tức vỗ vỗ đầu,
ngây ngô nói: “Đúng đúng đúng, xem đầu óc của ta này, chuyện quan trọng
như vậy mà lại quên mất, không bằng để ta đem giao lại cho Tam hoàng tử
đi.”
Hắn đưa tay đoạt lấy chiếc vòng, vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa.
“Tiểu thư, người luyện chữ đi, trời sắp tối rồi, lại không luyện chữ được.” Tiểu Thanh lên tiếng nhắc nhở.
“A, được.” Lần này Hạ Thiên vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cầm bút lông trong tay, trong lòng lại không yên, nghuệch ngoạc bừa vài nét, nghi hoặc trong lòng nàng càng ngày càng nhiều.
Phản ứng của tiểu Thanh và A Vinh rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi nàng không
thể tưởng tượng được, có phải trước nàng, đã từng có một cô nương tên là Linh Lung ở nơi này hay không? Mà vòng tay nàng nhặt được khi nãy,
chính là của Linh Lung cô nương đó?
Chẳng lẽ, sở dĩ Ân Dã Thần muốn gọi mình là Linh Lung, nguyên nhân cũng là vì cô nương tên Linh Lung này?
Trong lòng đột nhiên lóe lên linh tính, Hạ Thiên dường như đang nghĩ tới điều gì, lại tựa hồ không có cách nào nắm bắt, càng nghĩ càng đau đầu, lại
nhìn đến đống chữ được viết bằng bút lông trước mắt, đầu lại càng đau
thêm.