Trong lòng bắt đầu
hoảng loạn, cũng có chút sợ hãi, tuy rằng không thể không thừa nhận,
nàng không hề chán ghét nụ hôn này, thậm chí còn hơi thích thích, nhưng
nàng cũng không phải là người dễ dàng cởi mở, cứ như vậy mà cùng với một tên nam nhân làm cái chuyện kia thì . . . . . .
Cũng may, người
kia hình như lại có chút do dự, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng buông Hạ
Thiên ra, bàn tay to dày ấm áp vẫn luôn che khuất ánh mắt nàng, trong
lòng bàn tay, hai hàng mi của nàng bất an chớp chớp, khiến trong lòng
hắn lại lăn tăn gợn sóng.
Đột nhiên, ngay khi Hạ Thiên tưởng rằng hắn chuẩn bị thả nàng ra, cổ của nàng bỗng nhiên tê rần, toàn thân lập
tức không thể cử động, nàng, bị điểm huyệt rồi!
Phía sau có gì đó chợt lóe lên, nàng cảm giác được một mảnh lụa mềm mại xẹt qua mu bàn tay.
Hạ Thiên theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, ơ, không đúng, không phải là
nàng đang bị điểm huyệt sao? Vừa rồi toàn thân còn không thể cử động,
sao chỉ mới chớp mắt lại cử động được rồi?
Cảm thấy khác thường,
Hạ Thiên bỗng mở mắt, thấy mình vẫn đứng ở thư phòng, vị trí trước mắt
vẫn như cũ, chỉ là đã không còn thấy bóng dáng của người kia.
“Đại. . . .” Hạ Thiên theo bản năng mà kêu lên, lại rơi vào một lồng ngực ấm áp từ phía sau, đem nàng nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trên đỉnh đầu,
truyền đến một giọng nói lạnh lùng pha lẫn dịu dàng: “Linh Lung, phải về nhà rồi!”
Hạ Thiên đột nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn hắn: “Tam ca? Sao lại là ngươi?”
Làm sao có thể là hắn? Làm sao có thể là Ân Dã Thần? Người vừa mới hôn nàng, chẳng lẽ không phải là đại thúc sao?
Mùi hương quen thuộc, khoảnh khắc đó, thật giống như một giấc mộng, nàng
không rõ rốt cuộc là thật hay giả. Chẳng lẽ vừa rồi đại thúc đã rời đi,
mà người hôn nàng chính là Ân Dã Thần vừa mới đến sao?
Hạ Thiên cảm thấy mờ mịt, giờ khắc này, trong lòng nàng vô cùng hoang mang, vừa rồi, rốt cuộc là ai?
“Sao vậy? Không thể là ta sao?” Đôi mắt đen láy của Ân Dã Thần trầm xuống, mâu quang khóa chặt nàng.
“Không, không có. . . . .” Hạ Thiên cụp mắt, nàng có thể hỏi sao? Hỏi vừa rồi
có phải là hắn đã hôn nàng hay không sao? Ôi trời, thà giết nàng còn
hơn! Loại chuyện như vậy sao có thể hỏi ra khỏi miệng được chứ.
Ân Dã Thần vuốt ve mái tóc của nàng, cười đến dịu dàng: “Đúng lúc ta vừa
đi ngang qua đây, biết nàng đang ở trong phủ của hoàng thúc, cho nên
tiện đường đón nàng về, chúng ta đi thôi, về nhà nào!”
“Ừ.” Hạ Thiên gật gật đầu, thẫn thờ đi theo phía sau hắn.
Về nhà.
Về nhà sao. . . . . . Nhà của nàng chính là ở thế kỷ 21.
Nhưng mà, khi nghe đến lời này, trong lòng vẫn có một cảm giác đặc biệt, lại không biết phải diễn tả như thế nào.
*
Xa xa phía chân trời, một vệt sáng lan dài như nhuốm mực, khắp vùng chân
trời ửng đỏ, mặt trời rực rỡ như ngọn lửa, từng chút từng chút một nhô
lên, nắng, càng lúc càng trở nên chói lọi.
Thiên Thánh điện, là
nơi hàng ngày Thiên Thịnh đế - hoàng đế của vương triều Vũ Trinh xử lý
chuyện quốc gia đại sự, đại điện được đốt hương, trong đĩnh trầm hương
cực lớn, hai con tử kim phi phượng sum vầy (*) khói trắng lượn lờ nghi
ngút, tạo nên những tầng màu trắng nhạt, chiếc rèm nạm vàng thêu hoa kéo dài, che lấp song cửa sổ, từng trận âm thanh cách một khung cửa sổ mà
truyền đến.
(* Tử kim : vàng tím.)
Ân Tịch Ly đứng ngay bên ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng nói từ bên trong vọng ra.
“Hoàng thượng, thần nghe nói đã tìm thấy nữ nhi của thừa tướng, Hướng Linh Lung!”
“Ồ? Tìm được rồi sao? Ở đâu? Sao không mau đưa nàng trở về?” Giọng nói của
Thiên Thịnh Đế có phần tức giận, nhưng lại không nghe được rõ ràng.
“Muôn tâu hoàng thượng, là Ly vương điện hạ bảo hạ thần trước tiên không được bứt dây động rừng, cho nên chúng thần chỉ biết được hành tung của Hướng Linh Lung.”
“Nói vậy, Ly vương cũng biết rồi sao?”
Ân Tịch Ly bước qua cửa sổ, thuận tay mở ra cổng chính của Thánh điện.
“Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”
Thiên Thịnh Đế ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, bên dưới đại điện, Lục Bộ
thượng thư Hà đại nhân với mái tóc hoa râm đứng bên tay phải, nhìn thấy
Ân Tịch Ly bước vào Thánh điện, cũng vội vàng đứng dậy: “Hạ thần tham
kiến Ly Vương điện hạ.”
Lục bộ thượng thư đang hành lễ mới được
một nửa, lại đột nhiên trợn to mắt, cố gắng giữ vững hô hấp, nhìn Ân
Tịch Ly không hề chớp mắt, cảm thấy hoàn toàn choáng váng.
Trời
ơi! Trước mắt mình chính là Ly vương điện hạ sao? Sáu năm qua, hắn đã
quen nhìn thấy Ly vương gia xuất hiện với chòm râu quai nón, bộ dạng
giống như một lão già, hôm nay đã không còn bộ râu đó nữa, hắn lại đột
nhiên không dám thừa nhận rồi.
Ngay cả Thiên Thịnh Đế trong chớp
mắt cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Ân Tịch Ly: “Tịch Ly. . . .
Râu của ngươi. . . . .”