Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .

“Đúng nha, Mạc quản

gia, nhiều ngày không gặp, ngươi hình như trẻ hơn rồi!” Hạ Thiên mặt

không đỏ thở không gấp, vuốt mông ngựa, sau khi nịnh bợ xong, nàng lập

tức trở về bình thường, thần thần bí bí sáp lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Mạc quản gia, đại thúc đâu rồi?”

Mạc quản gia đã sớm quen với cách

xưng hô của Hạ Thiên đối với Vương gia nhà mình, nàng tới tìm Vương gia, chính là vô cùng hợp ý hắn, ngay lập tức trả lời: “Vương gia đang ở

trong thư phòng, Hạ cô nương có thể trực tiếp đi qua.”

“Tốt lắm, cám ơn Mạc quản gia!”

Có được đáp án, Hạ Thiên khoát khoát tay, ra hiệu cho tiểu Thanh và A Vinh đang đứng đằng sau, khí thế bừng bừng đi về phía thư phòng.

Khuôn mặt của tiểu Thanh và A Vinh hơi cứng lại, lúc trước cứ cho rằng Tam

hoàng tử đối xử tốt với Hạ Thiên như vậy, là do Hạ Thiên có vận khí tốt, có thể khiến cho Tam hoàng tử mê muội, nhưng lại thấy khoảng thời gian

Hạ Thiên ở đó, cũng không có ai đến tìm nàng, bọn họ liền cho rằng Hạ

Thiên chẳng qua chỉ là một người bình thường, may mắn được Tam hoàng tử

coi trọng mà thôi. . . .

Nhưng hiện tại thấy nàng quen thuộc với

Ly vương phủ như vậy, thậm chí đến cả quản gia của Ly vương phủ cũng đối với nàng khách khí hơn vạn phần, bọn họ ngay lập tức cảm thấy, thân

phận của Hạ Thiên, chỉ sợ rằng không đơn giản mình nghĩ. . . . .

Đi đến thư phòng, Hạ Thiên vốn muốn giống như trước kia, trực tiếp đá cửa, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hôm nay đến đây là có mục đích, tuyệt đối

không thể làm chuyện xấu, vì thế, nàng lui về sau một bước, ở trước cửa

đứng lại, vô cùng nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa.

Sau ba tiếng gõ cửa, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động, giống như không hề có người ở đây.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn, chẳng lẽ không có người thật sao? Nàng lại gõ thêm ba cái nữa.

“Cộc cộc cộc. . . . . .”

“Ầm —— ” Lần này, đáp lại nàng là một âm thanh vô cùng dữ dội, khiến cho Hạ Thiên giật nảy mình, bên trong truyền đến giọng nói như cơn bão nhiệt

đới đang bùng nổ: “Cút! Bổn vương đã nói không cho phép kẻ nào quấy rầy, đều trở thành gió bên tai rồi phải không?”

Nghe vậy, Hạ Thiên

nháy mắt liền tát mét, trừng mắt nhìn ván cửa kêu to: “Này, đại thúc

thúi, nói chuyện khách khí một chút, ngươi bảo ai cút? Ngươi cho rằng ta rất muốn đến đây sao? Cuộc đời ta ghét nhất chính là người khác nói cái từ “cút” này!”

“Rầm rầm ——” một tiếng, cửa mở, để lộ ra khuôn mặt của Ân Tịch Ly với đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Nha đầu?”

“Cái gì mà nha đầu? Người ta có tên có họ. . . . .” Giọng nói đột nhiên

ngừng lại một chút, Hạ Thiên lo lắng nhìn hắn: “Đại thúc, ngươi có khỏe

không? Sao lại trông tiều tụy như vậy? Ngươi bị ai khi dễ à?”

Không đúng, hắn là Vương gia, ai mà dám khi dễ hắn? Nhưng mà, tại sao hắn lại trông tiều tụy như vậy? Đôi mắt tràn ngập tơ máu giống như đã mấy ngày

mấy đêm không ngủ, trong lòng Hạ Thiên bỗng nhiên cảm thấy thật đau, cảm giác vô cùng khó chịu.

Khoảnh khắc khiếp sợ qua đi, hắn khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày, thản nhiên nói: “Ta không sao, ngươi tới đây làm gì?”

“Ta tới để. . . . .” Trực giác của Hạ Thiên sẽ đem mục đích của mình nói

ra, lại lập tức ngậm miệng, áp chế cái cảm giác khó chịu ở trong lòng,

đi theo hắn vào thư phòng, cười hì hì nói: “Ôi, đại thúc, một ngày không gặp như cách ba thu, người ta chỉ là nhớ ngươi, cho nên mới đến tìm

ngươi nha!”