“Khụ khụ. . . .” Hạ
Thiên bị sặc nước miếng, cái kia, bán thuốc mà cũng được gọi là đại phu
sao? Coi như vậy đi, ít nhất nàng cũng là chữa bệnh, tuy rằng việc chữa
trị quả thực là. . . . .bất lực.
“Ơ, tiểu thư, ta nói sai rồi
sao?” Trông thấy sắc mặt của nàng trở nên kỳ lạ, A Vinh theo bản năng
suy nghĩ, có phải mình đã nói sai điều gì rồi hay không.
“Haha. . . .Không có, không có.” Hạ Thiên vội vàng cười haha lấy lệ.
Tiểu Thanh bưng tới một chén trà, trong tay còn cầm theo một cái giỏ, đi về
phía bãi đất trống: “Tiểu thư tiểu thư, người nhìn xem đây là cái gì?”
Hạ Thiên nhìn vào cái giỏ trong tay nàng, ngay lập tức đôi mắt trở nên
sáng rực: “Lẵng hoa đẹp quá!” Nàng chạy tới, nhận lấy cái giỏ, trong
giỏ chứa đầy các loại hoa xinh đẹp kiều diễm, hương thơm nhẹ nhàng phiêu theo cơn gió, hòa tan trong không khí, thấm vào đến tận tim gan.
“Ngươi lấy ở đâu ra lẵng hoa xinh đẹp như vậy?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi, đôi mắt to tràn đầy vui sướng.
Tiểu Thanh thấy nàng cao hứng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi lộ ra một nụ
cười ái muội: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Tam hoàng tử của chúng
ta nha.”
“A? Là hắn sao?” Hạ Thiên ngẩn người.
“Ngoài Tam
hoàng tử của chúng ta ra, thì còn ai sẵn sàng hao hết tâm tư để có thể
làm cho tiểu thư vui vẻ nha? Ai cũng nói tam hoàng tử lãnh khốc vô tình, nhưng ta thấy, tam hoàng tử tuy rằng mọi ngày luôn lạnh lùng, lại đối
với tiểu thư người quả thực là tốt đến nỗi không lời nào có thể diễn tả
được.”
Nghe thấy sự trêu chọc trong lời nói của tiểu Thanh, khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi giỏi
lắm, lại dám trêu chọc ta?”
Tiểu Thanh cũng không sợ nàng, biết
rõ nàng cùng lắm thì chỉ mồm mép lợi hại, tiểu Thanh vẫn như cũ, cười
khoái trá như tên trộm, nói: “Ta nào có trêu chọc người nha, là bản thân người tự chột dạ, tiểu thư, người xem lại chính mình đi, mặt đã đỏ như
mông khỉ, chẳng lẽ người một chút cũng không thích Tam hoàng tử sao?”
Nàng mới không thèm tin đâu.
“Ai nói ta thích hắn?” Hạ Thiên vội vàng phản bác, mặc dù lúc nàng và Ân
Dã Thần ở cạnh nhau, nàng rất hay đỏ mặt, tim sẽ đập rất nhanh, nhưng
nàng cảm thấy đây không phải là thích, mà chỉ giống như là một loại
thưởng thức mỹ nam!
Hơn nữa, ai nói mặt hồng tim đập là thích?
Nếu Hứa Sùng đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng sẽ đỏ mặt, nếu Mộ Dung Vân Hải đứng ở trước mặt nàng, đừng nói tới đỏ mặt, chỉ sợ là nàng sẽ trực
tiếp bổ nhào qua, con người đối với mấy loại thần tượng này nọ, sức miễn dịch hẳn là rất kém!
Tiểu Thanh không tin lời nói của Hạ Thiên,
kỳ thực, nàng đã sớm nhận định chuyện tình của Ân Dã Thần và Hạ Thiên,
huống chi, thân phận của Tam hoàng tử vô cùng tôn quý, có thể gả cho hắn là mơ ước của biết bao nhiêu nữ tử, Hạ Thiên làm sao có thể không động
tâm? Nàng cho rằng Hạ Thiên chỉ là đang thẹn thùng, không dám nói ra mà
thôi.
Nàng cười hắc hắc, ra vẻ tiếc nuối nói: “Tiểu thư thật sự không thích Tam hoàng tử sao?”
“Không thích!” Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi trả lời, tốc độ cực nhanh khiến
cho người ta phải hoài nghi mức độ chân thật của câu nói. Khụ, được rồi, nàng thừa nhận, nàng thích bề ngoài lãnh khốc của hắn, thích xem dáng
vẻ yêu nghiệt lẳng lơ, khuôn mặt xinh đẹp không giống người thường của
hắn, nhưng cái loại thích này không giống với cái loại thích giữa nam và nữ, hoàn toàn không giống.