Nhớ tới bài thơ kiệt
tác vô song của nàng, Ân Dã Thần cũng không biết nên tức hay nên cười,
thì ra nàng thật sự không biết làm thơ, xem ra bắt đầu từ ngày mai, hắn
nhất định phải giúp nàng học cho thật giỏi một chút.
Nhớ tới việc này, Hạ Thiên cười hì hì một tiếng, tâm tình đang căng thẳng lập tức
dịu đi không ít: “Cái này, kỳ thực, ta nói cho ngươi biết, đó cũng là
một loại thơ, chỉ là ở chỗ chúng ta gọi là thơ hiện đại, loại thơ này
không có quy luật gì cả, ngươi thấy thế nào? Quả nhiên là một kiệt tác
đúng không?”
“Đúng là một kiệt tác.” Hắn cười cười, trong tiếng
cười trầm thấp lại xen lẫn một chút dịu dàng: “Cũng chỉ có ngươi mới có
thể làm ra.”
Trong giọng nói của hắn có nhàn nhạt sủng nịch, đến chính hắn cũng không phát hiện được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hạ Thiên vùi trong gối, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen láy, phát ra những tia sáng linh động.
“Tam ca. . . .” Hơi xoay người lại, nàng nhỏ giọng gọi hắn.
“Ừ?” Ân Dã Thần bôi thuốc xong, đem lọ thuốc đặt sang một bên, nâng mắt nhìn nàng.
“Ngươi. . . . .” Hạ Thiên nghiêng người nhìn vào ánh mắt của hắn, có chút do
dự nói: “Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Ân Dã Thần
sửng sốt, giống như không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy, hắn nâng
tay gõ nhẹ vào trán của nàng, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ ta không thể đối
xử tốt với ngươi sao?”
Hạ Thiên bĩu môi, yếu ớt nói: “Ta. . . .Đã lừa gạt ngươi!”
“Ừm, ta biết!”
“Lại còn đá ngươi nữa. . . . .” Giọng nói của nàng lại nhỏ đi vài phần.
“Ừm, ta nhớ rõ mà.” Làm sao hắn có thể quên, thân là hoàng tử, đó là cú đạp “có một không hai” trong cuộc đời từ nhỏ đến lớn mà hắn nhận được.
“Ta còn không biết lớn nhỏ. . . . .” Nàng tự tiện nhận hắn làm Tam ca, tuy nhiên gọi mãi, cũng đã thành thói quen, nhất thời không sửa được, người ta dù sao cũng đường đường là hoàng tử của vương triều Vũ Trinh nha.
“Ừm, ta có thể thấy được.” Hắn vẫn giống như không có việc gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Hạ Thiên nóng nảy, quên mất mình vẫn chưa mặc lại quần áo chỉnh tề, tùy
tiện nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Ân Dã Thần: “Ngươi đã biết như vậy,
vì sao còn đối xử tốt với ta?”
Ân Dã Thần nhìn nàng, đôi mắt nhất thời trầm xuống, sâu thẳm như đại dương bao la, lại dấy lên một ngọn
lửa nóng, lúc này, chiếc áo của Hạ Thiên tuột xuống phân nửa, để lộ ra
hai bên bả vai trắng trẻo nõn nà, dây đeo nội y tự chế màu hồng phấn ở
trên vai tạo nên một phong cảnh rất mê người, nàng vẫn hồn nhiên không
biết cảnh xuân của mình đang bị lộ ra ngoài, mắt to đen láy không hề
chớp, nhìn chằm chằm vào hắn, giống như là đang chờ đợi đáp án, nàng
muốn biết cảm giác của hắn đối với mình rốt cuộc là gì.
Thật lâu
sau đó, hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cảm giác động tình
đang trào dâng mãnh liệt, thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy, bàn tay nhẹ nhàng, khẽ nâng lên khuôn mặt của Hạ Thiên, giọng nói đã
không còn sự lạnh lùng giống như mọi khi, hắn dịu dàng nói: “Linh Lung,
nàng vẫn không rõ tâm tư của ta sao?”