Đôi mắt Ân Dã Thần
trầm xuống, bóng dáng chợt lóe lên một cái, đang chuẩn bị bay lên đài
cao để cứu Hạ Thiên, nhưng có một người tốc độ so với hắn còn nhanh hơn!
Hạ Thiên không nghĩ tới tên này trông như vậy mà lại có võ công, nhất thời không để ý, bị hắn tóm được, một trận đau nhức truyền đến, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy vai phải của mình chắc là bị hắn túm chặt đến
bầm tím rồi.
Đang mải suy nghĩ xem nên tìm cách nào để thoát
thân, đột nhiên, một bóng người vụt qua trước mắt nàng, Hạ Thiên có cảm
giác sống lưng của mình căng lên, lại bất thình lình xoay người một
vòng, rơi vào trong lòng của người nào đó.
Hạ Thiên ngẩn người,
cảm thấy một hương vị rất đỗi quen thuộc ở gần trong gang tấc, nàng ngửi ngửi, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải chòm râu quai nón nằm
trên khuôn mặt tuấn tú: “Đại thúc?”
Đại thúc làm sao có thể ở đây? Lại còn cứu nàng như vậy?
Cùng lúc đó, nhìn thấy Hạ Thiên đã được cứu, Ân Dã Thần túm chặt bả vai của
Công Tôn Dịch, một quyền đánh xuống, Công Tôn Dịch dù sao cũng chỉ là
một thư sinh, học võ là để phòng thân, làm sao có thể lợi hại như Ân Dã
Thần, chỉ cần một quyền cũng có thể khiến hắn nằm gục rồi.
“Ngươi không sao chứ?” Sắc mặt của Ân Tịch Ly trầm xuống, hắn mở miệng hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không có việc gì, nhưng mà, đại thúc, sao ngươi lại ở đây?”
Ân Tịch Ly không đáp lời, hắn vốn là được mời tới đây làm giám khảo, lúc
Hạ Thiên cùng Ân Dã Thần tới, hắn cũng đã nhìn thấy bọn họ.
Ân
Tịch Ly buông Hạ Thiên ra, tiến nhanh về phía Công Tôn Dịch, áo choàng
xanh lam nhẹ nhàng như gió, phảng phất mang theo một cỗ hương vị lạnh
lùng đặc trưng của riêng hắn, lạnh đến cực điểm.
“Đấu thua lại
còn đả thương người khác, ngươi quả thật là không đem bổn vương để vào
mắt sao?” Hắn túm chặt lấy cổ áo của Công Tôn Dịch nhấc lên khỏi mặt
đất.
Công Tôn Dịch mới vừa rồi còn đang phẫn nộ, ngay lập tức
biến thành sợ hãi, vội vàng giải thích: “Không không không, Vương gia,
đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. . . .!”
“Hiểu lầm? Đến cả
nàng mà ngươi còn dám đánh, bổn vương có cho phép ngươi đánh nàng sao?”
Ngữ khí rét lạnh đến cực điểm, giống như một khối băng vạn năm không
tan, khiến người ta tê buốt đến tận tim gan.
Khoảnh khắc này, sát ý và hàn ý của hắn hoàn toàn không thua kém gì Ân Dã Thần thường ngày,
chẳng qua là mọi người gặp Ân Dã Thần nhiều hơn nên cũng đã quen rồi,
nhưng còn hắn lại đột nhiên thay đổi như vậy, giống như là đang từ đám
mây lại rớt xuống địa ngục, âm trầm khiến cho người ta cảm thấy khiếp
sợ.
Hạ Thiên có chút cảm động, không thể tưởng tượng được, đại
thúc mọi ngày vẫn hay khi dễ nàng, vậy mà bây giờ lại vì nàng mà ra mặt. . . . .
“Vương. . .Vương gia. . . .Là do nàng ta trước. . . .Khụ khụ. . . . .” Công Tôn Dịch cảm thấy ủy khuất trong lòng, rõ ràng là
Hạ Thiên mắng chửi người, tại sao bây giờ người có lỗi lại là hắn? Hắn
hoàn toàn quên trước đó chính mình cũng mắng chửi người khác, Hạ Thiên
chẳng qua chỉ là lấy đạo lý “của người trả lại cho người” mà thôi.
“Ngươi còn dám nói?” Ân Tịch Ly hoàn toàn nổi giận: “Nàng là người của bổn
vương, chỉ có bổn vương mới có thể khi dễ nàng, còn ngươi —— “ đã phạm
vào điều tối kỵ của hắn.
“. . . . .” Hạ Thiên im lặng, tên đại
thúc thối tha, còn tưởng là hắn thật sự tốt bụng, vì nàng mà ra mặt, kết quả là bởi vì hắn không cho phép người khác khi dễ nàng, chỉ có hắn mới được phép! Mẹ nó, cái người này sao lại như vậy chứ? Nàng thu hồi lại
sự cảm động lúc nãy nha!
Một tay ném Công Tôn Dịch ra khỏi đài
cao, Ân Tịch Ly lạnh lùng đứng ở giữa đài, nhìn xuống tất cả đám thư
sinh phía bên dưới, thản nhiên nói: “Người này tâm thuật bất chính (
trong lòng không ngay thẳng, chính trực) , ngạo mạn khinh người, thân là một người có học thì phải hiểu rằng biển học là bao la, sao có thể bởi
vì một chút học thức mà trở nên ngông cuồng, bổn vương tuyên bố, tên của hắn sẽ vĩnh viễn bị xóa khỏi danh sách tiến quan, bổn vương không hy
vọng những người có học ở vương triều Vũ Trinh ta mà lại tâm cao khí
ngạo như vậy, kẻ nào như thế, kết cục sẽ giống như hắn!”
Xóa tên khỏi con đường làm quan!
Khuôn mặt của Công Tôn Dịch lập tức trở nên trắng bệch!