Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt

“Đến rồi sao?” Ân Dã Thần đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy tiến lên phía trước.

“Ừm.” Hạ Thiên quan sát chung quanh, có chút kỳ quái hỏi: “Tử Dương đâu, sao hắn không cùng đến với ngươi?”

Mỗi ngày Ân Dã Thần đều đến đây xem nàng, Ân Tử Dương cũng cùng đi với hắn, hôm nay lại không thấy Tử Dương, Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ân Dã Thần nhìn nàng, nói: “Tử Dương ở trong cung bồi Thái hậu, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi!”

“A? Ra ngoài đi dạo sao?” Không tốt, đúng là hôm nay nàng cũng muốn ra

ngoài để mua một chút thuốc, cùng Tử Dương thực hiện bước đầu tiên của

kế hoạch, đó chính là mua xuân dược, nếu đi dạo cùng với hắn, chẳng phải là không thể mua rồi sao?

“Gần tới Trung thu rồi, không ít người xa quê trở về, bây giờ đường phố cực kỳ náo nhiệt, nghe nói đêm nay còn tổ chức thi hội (hội thi thơ ), mọi ngày ngươi ở nhà cũng không có việc gì làm, nhân dịp này đi xem chút đi.” Hiếm khi thấy Ân Dã Thần nói một

hơi dài dòng như vậy, tuy nhiên, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng

Hạ Thiên vẫn có thể mơ hồ nghe ra được trong đó có mang theo một chút sự quan tâm.

“Vậy cũng được.” Nếu chủ nhà đã nói vậy, nàng cũng

không nên có ý định từ chối, huống hồ là thi hội nha, nghe nói tất cả

các nữ nhân xuyên qua trong sách đều trải qua một cuộc thi hội, sau đó

sẽ là màn thi thố tài năng. Hạ Thiên nàng tuy chỉ là một người bán

thuốc, nhưng dù sao cũng là một sinh viên đại học nha, học thuộc lòng

mấy bài thơ cổ vẫn là dư sức.

Nhưng mà, ngẫm nghĩ một hồi, nàng

lại quyết định, chỉ nên đi xem náo nhiệt là tốt rồi, dù sao nơi này cũng là xã hội phong kiến, một nữ tử mà để lộ quá nhiều tài năng cũng không

phải là chuyện tốt.

“Này, đi thôi!” Ân Dã Thần lại theo thói quen, nắm tay của nàng dắt đi.

Tuy Hạ Thiên vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng nhìn đến ánh mắt của

tất cả các nha hoàn hạ nhân, bọn họ đều mang một vẻ mặt bình tĩnh, Hạ

Thiên đành phải nhịn xuống, coi như quên đi, dù sao cũng không phải là

lần đầu tiên, chỉ là thói quen mà thôi.

Đường phố giăng đèn kết

hoa, trên trời cao ánh trăng sáng ngời, hôm nay là mười ba, hai ngày nữa chính là Trung thu, trăng đêm nay tròn vành vạnh, trông vô cùng xinh

đẹp và thuần khiết.

Ân Dã Thần dẫn Hạ Thiên xuyên qua đám đông,

thưởng thức xung quanh dòng người như nước chảy, đột nhiên, hắn lên

tiếng hỏi: “Linh Lung, ngươi sẽ làm thơ sao?”

Ân Dã Thần là một

người cực kỳ cố chấp, lần trước hắn nói từ nay về sau nàng sẽ gọi là

“Linh Lung”, không cần biết chuyện gì khác, hắn cứ gọi nàng là “Linh

Lung”, thậm chí còn ra lệnh cho Ân Tử Dương không được gọi nàng là Hạ

Thiên nữa mà phải gọi là Linh Lung giống hắn.

Hạ Thiên cực kỳ bi

thương suy nghĩ, Linh Lung, cái tên này nghe đẹp như vậy sao? May mà cái tên cũng chỉ là danh hiệu của một người, hắn thích gọi như thế nào thì

gọi như thế ấy, dù sao thì chỉ cần nàng biết mình là Hạ Thiên cũng đủ

rồi.

“Làm thơ? Ta không làm đâu!” Nàng không chút nghĩ ngợi đáp. Nàng thật sự không biết làm thơ, nàng chỉ biết học thuộc lòng thơ mà

thôi. . . . . .

Ân Dã Thần khẽ nhíu mày, giống như là đang bất

mãn chuyện Hạ Thiên sẽ không làm thơ, hắn dừng lại một chút, rồi lại

nói: “Không sao, sau này ta sẽ dạy cho ngươi!”

Hạ Thiên không để ý lời nói của hắn, ngón tay chỉ về phía đài cao được dựng lên ở phía

trước, bên cạnh đó có một đám người đang bu lại, nàng hưng phấn nói: “Đó chính là thi hội sao? Chúng ta qua đó xem một chút đi!”

Nàng kéo Ân Dã Thần, vừa chạy vừa nhảy, nhanh nhảu bước qua.