“Ân Dã Thần, chỉ cần ngươi đưa bọn họ rời khỏi nơi này an toàn, những ân oán trước kia ta có thể xóa bỏ!” Giọng nói của Nhậm Diệc đột nhiên lạnh xuống.
Ân Dã Thần khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Không cần, ta cũng không ham muốn gì cái thân phận này, ta vốn không phải là tam hoàng tử, ngươi nói những điều này chả có ích gì.”
“Các, các huynh . . . đang nói cái gì vậy?” Ân Tử Dương khiếp sợ nhìn bọn họ.
Cái gì mà mẫu phi Ninh phi? Ninh phi chẳng phải là mẹ ruột của mình sao?
Sao tam ca lại không phải là tam hoàng tử? Còn nữa, sao tam ca lại nói
Nhậm Diệc là ca ca của hắn? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ân Tử Dương khiếp sợ, mà Nhàn quý phi cũng khiếp sợ, nàng ta kinh hãi trợn mắt nhìn Nhậm Diệc: “Ngươi là . . . Ngươi là . . .”
“Không sai!” Nhậm Diệc ưỡn ngực tiến lên một bước, ánh mắt âm lãnh nhìn
thẳng vào nàng ta: “Chính là ta! Ngươi không ngờ ta vẫn còn sống đúng
không? Mẫu phi Ninh phi của ta cũng đã biết là ngươi giở trò, nếu bà ấy
không dặn ta không được phép hồi kinh, ngươi cho rằng cái mạng chó của
ngươi còn có thể tồn tại đến bây giờ sao?”
Nhàn phi kinh hãi lảo đảo lui về sau một bước, ngã ngồi trên mặt đất: “Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
“Tử Dương!” Ân Dã Thần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ân Tử Dương, nhìn thẳng vào ánh mắt khó tin của hắn: “Nhậm Diệc là ca ca của đệ, là ca ca
ruột!”
Ân Tử Dương đột nhiên nắm chặt lấy tay Ân Dã Thần, vành mắt đỏ lên: “Vậy còn huynh, huynh thì sao, huynh thì sao, tam ca!”
Ân Dã Thần khẽ cong khóe môi, trấn an cơn kích động đang chực bộc phát
của hắn: “Ta đương nhiên vẫn là tam ca của đệ, thế nào? Chẳng lẽ không
có máu mủ thì ta không phải là ca ca của đệ sao?”
Ân Tử Dương rốt cuộc cũng ngừng khóc, mỉm cười nói: “Vâng, tam ca. . .”
Hắn lại quay đầu đối mặt với Nhậm Diệc, đến bây giờ mọi nghi hoặc trong lòng hắn đã được giải đáp rõ ràng.
Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm đại ca, hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Chả trách Hạ thần y vẫn luôn nói bọn họ có nhiều điểm giống nhau như vậy, ngay cả vết bớt cũng giống nhau y đúc.
Chả trách Nhậm đại ca lại đối với hắn tốt như vậy. . . .
Tất cả đơn giản bởi vì, bọn họ là huynh đệ! Là huynh đệ ruột!
Đã có được đáp án, thế nhưng hắn lại cảm thấy tức giận, tại sao bọn họ
lại không nói với mình ngay từ đầu? Tại sao lại phải lừa gạt mình?
Nhậm Diệc nhìn Ân Tử Dương, trong lòng cảm thấy đau xót, nhưng lại càng
cảm thấy vui sướng! Rốt cuộc, hắn đã có thể nhận lại người thân của mình rồi.
“Tử Dương . . .” Giọng nói của Nhậm Diệc bởi vì cố gắng đè nén mà có chút khàn khàn.
“Ca ca!” Ân Tử Dương tiến lên một bước, hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau: “Ca ca!”
“Tử Dương, thật xin lỗi, ca ca không cố ý gạt đệ. . .” Giọng nói của Nhậm Diệc càng ngày càng thấp.
“Đệ biết, đệ biết mà.” Ân Tử Dương liên tục gật đầu, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thoải mái: “Đệ đã nói rồi,
không khéo chúng ta thật sự là huynh đệ. . . .”
“Haha. . .” Nhậm Diệc nén khóc mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm động.
Hạ Thiên khịt khịt mũi, mặc cho nước mắt rơi xuống, trong lòng vô cùng xúc động, thật tốt, rốt cuộc bọn họ đã gặp lại nhau rồi.
Giờ phút này, tâm tình của bọn họ đều là vui sướng, thế nên không hề
phát hiện, Hướng Linh Lung thừa dịp bọn họ không chú ý, lại ném một mồi
lửa về phía Hạ Thiên! Sau đó ả ta tung người nhảy lên, chuẩn bị chạy
thoát khỏi Quỳnh Hoa viện!
Ả ta muốn tất cả mọi người trong này đều phải chết!
Nhưng mà Nhàn phi đã trông thấy hành động này của ả ta, nàng ta lập tức
hét ầm lên: “A a —— Hướng cô nương! Mau đưa bổn cung đi với! Mau đưa bổn cung đi với! Bổn cung không muốn chết! Cứu mạng!”
Tiếng hét của nàng ta khiến mọi người sực tỉnh, khuôn mặt không khỏi
biến sắc, Nhậm Diệc dùng tốc độ cực nhanh, phóng lên phía trước, muốn
chụp lấy cái mồi lửa kia, còn Ân Dã Thần thì vội vàng đuổi theo Hướng
Linh Lung.
Nhưng Hướng Linh Lung cũng quá gian xảo, ả ta túm lấy Nhàn phi, đẩy về phía Ân Dã Thần.
Ân Dã Thần khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng mặc kệ Nhàn phi, hắn tung
người giẫm lên trên người Nhàn phi, dùng sức phóng qua, Nhàn phi bị hắn
đạp một đạp, cả người văng ra ngoài.
Một đạp này vô cùng mạnh, thân thể Nhàn phi bay thẳng đến chỗ Hạ Thiên,
nặng nề rơi xuống sàn nhà chứa đầy thuốc nổ, cùng lúc đó, Nhậm Diệc đang lao tới để chụp lấy mồi lửa cũng đáp xuống, đè lên trên người nàng ta,
sợi tơ tằm trên áo của nàng ta lập tức bén lửa.
“Chết tiệt!” Thấy mồi lửa không rơi xuống người Hạ Thiên, Nhậm Diệc vừa
định thở phào một hơi, lại không ngờ Nhàn phi bị lửa đốt đến đau đớn
không chịu được, nàng ta lăn qua lăn lại trên mặt đất, lăn đến cả chỗ có kíp nổ!
“Tử Dương! Mau đưa Tiểu Phàm chạy đi! Nhanh lên!” Nhậm Diệc nổi giận gầm lên một tiếng.
Ân Tử Dương không nói hai lời liền ôm lấy Tiểu Phàm bỏ chạy, nhưng vào
lúc này, Nhàn phi lại ôm chầm lấy đùi của Ân Tử Dương, cười hung tợn:
“Ha ha ha ha. . . dù có chết thì bổn cung cũng phải kéo hai tên tạp
chủng các ngươi đi cùng! Hahaha —— a —— !”
Nàng ta đau đớn hét lên, làn da trên người đã bị lửa đốt đến cháy đen,
mái tóc bốc mùi khét lẹt khó ngửi, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy đùi của Ân Tử Dương, không cho bọn họ rời đi.
Hạ Thiên trợn mắt, khoảnh khắc này tim nàng như ngừng đập, chỉ biết gấp
gáp hét lên với Nhậm Diệc: “Mau đưa Tiểu Phàm ra ngoài, mau cứu Tiểu
Phàm, cứu, cứu nó. . . .”
Nhậm Diệc đột ngột dừng bước, hắn muốn liều mình cứu Hạ Thiên, thậm chí
mạo hiểm với việc mất đi cơ hội cứu Tử Dương và Tiểu Phàm, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại rõ ràng như đang nói với hắn.
Nếu Tiểu Phàm có chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Nhiều năm như vậy, Tiểu Phàm là sinh mạng của nàng, nếu Tiểu Phàm xảy ra chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ đi theo bé, ai cũng không thể ngăn cản.
Nhậm Diệc do dự, hắn không muốn sau khi cứu Hạ Thiên rồi lại phải nhìn
nàng tìm đến cái chết, vậy nên chỉ trong chớp mắt, hắn đã có quyết định, hắn xoay người đi về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.
Nhậm Diệc nhấc chân đá văng Nhàn phi, cố gắng kéo Ân Tử Dương và Tiểu Phàm đứng dậy rời đi.
Nhưng mà, những người sắp chết lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ dị thường,
cũng chẳng biết Nhàn phi lấy sức lực và tốc độ ở đâu ra, lại một lần nữa nhào tới, lần này, nàng ta lại túm chặt lấy Tiểu Phàm, lực mạnh tới nỗi dường như muốn bẻ gãy cánh tay của bé!
Lúc này, kíp nổ đã nhanh chóng cháy tới chỗ Hạ Thiên.
“Chết tiệt!” Nhậm Diệc bị cản trở hết lần này đến lần khác, lửa giận
tăng vọt đến cực hạn, trường kiếm không hề do dự mà vung lên, chặt đứt
hai cánh tay của Nhàn phi! Hai cánh tay bị thiêu đến cháy đen, huyết
nhục mơ hồ.
Sau khi đá văng được chướng ngại, Nhậm Diệc cố gắng sử dụng khinh công ở mức cao nhất, nhưng hắn hiểu được, khi hắn quay lại, có lẽ Hạ Thiên đã. . . .
Hắn vội vàng quay đầu, lại ngoài ý muốn trông thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Thiên.
Nàng đang cười.
Nhậm Diệc! Cám ơn huynh đã cứu Tiểu Phàm.
Nhìn đống thuốc nổ bên cạnh, Hạ Thiên lại cực kỳ bình tĩnh, chết thì
chết, dù sao nàng cũng đã từng chết một lần rồi, sau đó lại ngoài ý muốn mà xuyên đến nơi này.
Có lẽ. . . . Lần này chết đi, nàng còn có thể xuyên trở về thế giới của mình đấy nhỉ?
Nàng tự an ủi mình như vậy, nụ cười bên môi lại càng trở nên chua xót, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Làm sao bây giờ, trước đây, ngày nào nàng cũng mong trở về, mong được
gặp lại Ngôn Hoan, mong được trở về thế giới của mình, thế nhưng bây giờ nàng lại không nỡ.
Nàng không muốn rời khỏi Tiểu Phàm, không muốn rời khỏi đại thúc, nàng không muốn rời khỏi nơi này . . . .
“Đại thúc. . .” Nàng cất tiếng gọi theo bản năng, nếu có kiếp sau, liệu
ta còn có thể gặp được chàng hay không? Hạ Thiên nghẹn ngào nghĩ.
Trong thoáng chốc, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của nàng, giọng nói dịu dàng bỗng vang lên bên tai: “Ta ở đây!”
Đây là một lời khẳng định dịu dàng, phảng phất như tất cả mọi nguy hiểm
đều không tồn tại, tất cả mọi tiếng động ầm ỹ đều biến mất.
Hạ Thiên có chút sững sờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một đôi mắt
tràn đầy thâm tình, như thể toàn bộ thế giới trong đôi mắt hắn chỉ có
nàng, cũng như trong đôi mắt nàng chỉ có hắn.
“Đừng sợ, ta đã ở đây rồi.” Ân Tịch Ly hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói.
Khoảnh khắc này, nước mắt của Hạ Thiên bỗng tuôn trào.
Nhậm Diệc chạy ra khỏi Quỳnh Hoa viện, bởi vì nội lực bị ép tăng lên đột ngột khiến cho chân khí trong cơ thể hắn trở nên tán loạn, thế nhưng
hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, vừa ra khỏi Quỳnh Hoa viện, hắn
lập tức buông Tiểu Phàm và Ân Tử Dương ra, chỉ nói một câu bảo bọn họ
mau chạy đi, còn hắn thì vội vàng quay về đường cũ.
“Ca ca!” Ân Tử Dương lớn tiếng hô một câu, nếu quay lại thì huynh sẽ
chết mất! Thế nhưng hắn lại không thể nói ra, bởi vì hắn biết rõ, ca ca
nhất định sẽ quay lại, cho dù hắn có ngăn cản hay không . . . nếu như
hắn không ngăn cản . . . có lẽ huynh ấy còn có thể tranh thủ được một
chút thời gian . . . .
Nhưng mà, vận mệnh lại không hề cho bọn họ cơ hội này, trong khoảnh khắc Nhậm Diệc xoay người, một tiếng nổ cực lớn bỗng vang lên, một luồng sức lực mạnh mẽ xen lẫn khí nóng ập tới trước mặt bọn họ.
Ba người bọn họ và Ân Dã Thần đang túm lấy Hướng Linh Lung đều bị lực nổ mạnh mẽ đánh bật!
Ngọn lửa khổng lồ bốc lên, Quỳnh Hoa viện trở nên tan tác, ngọn lửa
nương theo cơn gió cứ thế bùng lên, thế nhưng chẳng ai nhớ tới việc phải chạy đi gọi người cứu hỏa, tất cả đều ngơ ngác nhìn Quỳnh Hoa viện, hóa đá tại chỗ.
“Mẫu —— mẫu —— mẫu thân —— ! ! ! !” Một lúc lâu sau, tiếng khóc tê tâm
liệt phế của Tiểu Phàm vang lên thảm thiết, bé gào thét, thân thể nhỏ bé mãnh liệt chạy về phía Quỳnh Hoa viện.
Ân Tử Dương ôm chặt bé, không để ý Tiểu Phàm cứ giãy giụa kịch liệt, mặc kệ cho bé vừa cắn vừa đánh lên người mình, hắn cũng không buông tay.
Hắn phải bảo vệ con của nàng, hắn phải giúp nàng bảo vệ bé, nhất định . . . .
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Lúc này, đám người Thiên Thịnh Đế nghe thấy tiếng nổ mạnh thì vội vàng
chạy tới, sau khi tới thì lại trông thấy mấy người chật vật nhếch nhác
đến thảm thương.
Không ai trả lời Thiên Thịnh Đế, ngoại trừ Tiểu Phàm đang gào thét thì
bọn họ chỉ kinh ngạc nhìn ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, không hề nhúc
nhích.
Đội cấm vệ quân vội vàng bắt tay vào việc dập lửa, tiếng khóc tê tâm
liệt phế của Tiểu Phàm khiến mọi người chấn động, thấy bé cứ gọi một
tiếng mẫu thân, ánh mắt Thiên Thịnh Đế trầm xuống, nhìn thoáng qua Quỳnh Hoa viện, chẳng lẽ mẫu thân của Tiểu Phàm đang ở trong đám lửa này sao?
Nghĩ vậy, ông vội vàng ra lệnh cho đám thái giám và cung nữ mau đến giúp cấm vệ quân dập lửa, nhưng lúc này, ngọn lửa đã cao đến ngập trời, chỉ
sợ cho dù có dập được lửa thì người bên trong cũng đã . . . .