“Không hiểu sao?” Ân Dã Thần cười lạnh: “19 năm trước, Dương Mộ Phong,
con trai của hộ quốc tướng quân trượt chân ngã xuống nước, sau đó không
có cách nào vớt thi thể lên được, tất cả mọi người đều nói là bị lũ cuốn đi rồi, nhưng không một ai biết, hắn không phải bị lũ cuốn đi, mà là bị người, cô của ta, ngươi cho người đưa ta tới Dược Vương cốc, chôn vùi
trí nhớ của ta, cho ta một thân phận khác, để cho ta thay thế tam hoàng
tử! Ta nói có đúng không?”
Sắc mặt Nhàn phi trắng bệch: “Con đang ăn nói bậy bạ cái gì đó! Ân Dã
Thần! Bổn cung là mẫu phi của con! Sao con lại dám vô lễ với mẫu phi?!”
“Mẫu phi?” Ân Dã Thần giống như đang được nghe chuyện cười, không thể
kìm chế mà bật cười ha hả: “Ngươi còn muốn gạt ta sao? Ta đã khôi phục
được trí nhớ, cho dù lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng những chuyện lúc đó, ta lại nhớ rất rõ!”
“19 năm trước, Ninh phi và tam hoàng tử bị ngươi hãm hại rồi đuổi giết,
sau đó tam hoàng tử cũng bị đưa đến Dược Vương cốc, vì muốn che giấu tai mắt mọi người, sau khi những người đó bỏ đi, Dược Vương đã sát hại tam
hoàng tử, hủy thi diệt tích, mà ta, từ đó về sau, lại thay thế tam hoàng tử, nhưng không ngờ rằng, Độc vương của Độc Vương cốc lại luôn đối đầu
với Dược Vương, thấy Dược Vương muốn giết chết tam hoàng tử, ông ấy đã
cứu sống tam hoàng tử, lúc ấy Dược Vương cho rằng tam hoàng tử không thể nào sống sót, cho nên cũng để mặc cho Độc Vương đem tam hoàng tử mang
đi, trí nhớ của ta bị phong bế, không biết mình là ai, các ngươi dùng
thuốc để thay đổi dung mạo của ta, nói với ta rằng ta là tam hoàng tử
đương triều, mãi đến sáu năm sau mới để cho ta quay về hoàng cung, sau
đó ngươi lại nhân cơ hội nhận nuôi dưỡng ta và Tử Dương, vậy nên lúc nào ngươi cũng nhằm vào Tử Dương! Bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta để đoạt lấy cái vị trí kia, ta nói có đúng không? Hả cô?!”
Từng câu từng chữ, Ân Dã Thần nói một cách rõ ràng rành mạch, âm vang và mạnh mẽ, mỗi một câu hắn nói ra lại khiến cho sắc mặt của Nhàn phi tái
đi một chút, âm mưu quỷ kế của mình bị người ta vạch trần ngay trước
mặt, làm sao có thể không khiếp sợ và chấp nhận nổi!
Nhàn phi hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng ta không nói câu nào, Ân Dã Thần cũng không chịu buông tha mà tiếp
tục nói: “Ngươi không ngờ rằng, với thủ đoạn của Dược Vương mà ta vẫn có thể khôi phục lại trí nhớ đúng không? Ngươi cũng không ngờ, những năm
gần đây, ta và Tử Dương lại giống như huynh đệ bình thường?”
Hắn tiến lên một bước, Nhàn phi lại sợ hãi lui về sau một bước, cả khuôn mặt không tìm ra được một chút huyết sắc, chỉ có một màu trắng bệch đến dọa người!
“Hôm nay ta muốn nói cho ngươi biết, ta không còn là Ân Dã Thần có thể
mặc kệ cho ngươi điều khiển! Đợi qua sinh nhật của thái hậu, ta sẽ đích
thân đem ngươi giao cho Tử Dương!”
Nói xong, hắn cũng không thèm quan tâm sắc mặt của Nhàn phi tái nhợt thế nào, chỉ xoay người bước ra khỏi cung Nhàn phi.
Nhàn phi co quắp ngồi bệt xuống đất, cặp mắt trống rỗng vô thần, mọi chuyện đã bị bại lộ . . .
Tất cả mọi thứ nàng ta làm đều đã bị bại lộ . . . Công sức nàng ta cố gắng mười mấy năm qua, tất cả đều uổng phí!
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao phải như vậy? Ngày hôm qua mọi chuyện vẫn còn rất tốt, sao bỗng dưng lại trở nên như vậy?
Nhất định là Ân Tử Dương! Nhất định là cái tên khốn khiếp Ân Tử Dương đó giở trò quỷ! Nhất định là nó! Nếu không, làm sao Thần nhi có thể biết
được? Làm sao nó có thể biết được!
Nàng ta đột nhiên cười ha hả như phát cuồng! Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì
phẫn nộ và căm hận đến tột độ mà trở nên méo mó dữ tợn, Ân Tử Dương!
Ngươi không để cho bổn cung sống tốt, bổn cung cũng sẽ tuyệt đối không
để cho ngươi sống tốt!
***
Rời khỏi hoàng cung, Ân Dã Thần hoang mang đứng ở ngã tư đường, trong khoảnh khắc lại không thể tìm thấy phương hướng cho mình.
Hắn không phải là tam hoàng tử, hắn là Dương Mộ Phong, con trai út của hộ quốc tướng quân.
Thân phận đột nhiên thay đổi như vậy, khiến cho hắn cảm thấy thật mỉa
mai. Hắn bước từng bước, đi đến một nơi đã từng xuất hiện trong trí nhớ.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một cái bảng to viết ba chữ ‘Phủ tướng
quân’, hắn mới dừng lại, lẳng lặng nhìn ba chữ này, lặng im không nói.
Chuyện năm đó, hắn vẫn còn quá nhỏ, kỳ thực cũng có rất nhiều chuyện hắn không thể nhớ hết được, nhưng khắc sâu nhất vẫn là những đoạn trí nhớ
trước khi chết, ai mà không sợ chết? Vậy nên đối với những mảng ký ức
đó, hắn luôn đặc biệt nhớ rõ.
Hắn nhớ rõ mình đã bị đưa đến Dược Vương cốc như thế nào, đã bị Dược
Vương phong ấn trí nhớ tàn nhẫn như thế nào, ngày ngày phải uống đủ loại thuốc để thay đổi dung mạo.
Mãi đến sáu năm sau, rốt cuộc khuôn mặt kia cũng có chỗ giống với vị
hoàng đế cao cao tại thượng, khi đó hắn mới có thể ra khỏi cốc, ngồi
trên cái vị trí vốn dĩ phải thuộc về Nhậm Diệc. . .
Nhậm Diệc, khó trách vừa thấy mặt hắn, hắn ta lại nổi lên sát ý mãnh
liệt như vậy, hắn đã đoạt lấy gia đình của Nhậm Diệc, đoạt lấy người
thân của Nhậm Diệc, vị trí thuộc về Nhậm Diệc.
Ai có thể nghĩ được, cái người đã bị Dược Vương giết chết ngày hôm ấy, bây giờ lại có thể đứng ở nơi này?
Chắc là Độc vương của Độc Vương cốc đã cứu hắn, đúng rồi, nghe Tiểu Phàm nói, nó là đại Độc Thánh tương lai đấy.
Lẽ ra hắn phải sớm nhận ra, phải sớm nhận ra.
“Tam hoàng tử điện hạ? Sao ngài lại ở chỗ này?” Lúc này, quản gia của
phủ tướng quân bỗng từ cửa chính bước ra, nhìn thấy Ân Dã Thần, hắn chấn động, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Mời Tam hoàng tử vào trong, tướng
quân vẫn còn trong phủ đấy ạ!”
Ân Dã Thần hồi thần lại, lắc đầu nói: “Không cần, bổn vương chỉ đi ngang qua đây thôi.”
Dứt lời, hắn sâu kín nhìn cánh cửa đang rộng mở, sau đó xoay người bước
đi, đôi chân giống như đeo theo tảng đá ngàn cân, nặng nề cất bước.
Chờ ta.
Chờ ta đem mọi thứ trả lại cho Nhậm Diệc, ta sẽ trở lại.
Sẽ trở lại.
Lúc này, tại một nơi khác trong hoàng cung, một đám người đang chuẩn bị
đồ đạc cho sinh nhật của thái hậu, mọi thứ lần lượt được chuyển vào
trong cung, cũng không ai phát hiện, trong đám người này, có một vài tên mang theo sát ý không dễ dàng nhận ra, cứ thế từng bước, từng bước tiến vào.
***
Ngày sinh nhật lão thái hậu, văn võ bá quan tề tụ đông đủ, tham dự yến tiệc!
Hoàng cung hôm nay vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, ai nấy đều thực sự hưng phấn.
“Tiểu Phàm, nhớ kỹ, gặp bà nội thì phải nói nhiều lời tốt đẹp, biết
chưa?” Hạ Thiên lải nhải dặn đi dặn lại, giống như bà già lắm mồm.
Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu: “Phụ vương, mẫu thân, con biết rồi, con nhất định sẽ làm được!”
“Ừ, mau đi đi.” Ân Tịch Ly cười dịu dàng.
“Con đi đây, phụ vương, mẫu thân, hai người cũng phải nhanh lên một chút!”
Nói xong, Tiểu Phàm nhấc chân chạy tới tẩm cung của thái hậu.
Thiên Thịnh Đế đã sớm hạ lệnh, vì muốn chiêu cáo với thiên hạ thân phận
thế tử của Tiểu Phàm, vậy nên hôm nay Tiểu Phàm sẽ đi cùng hoàng thượng
và thái hậu, qua hôm nay, tất cả văn võ bá quan từ trên xuống dưới, sẽ
không còn ai không biết Tiểu Phàm nữa rồi.
Trong lòng Hạ Thiên thấp thoáng có chút kiêu ngạo, có bọn họ, từ nay về
sau nàng sẽ không cần lo lắng Tiểu Phàm bị người khác bắt nạt nữa.
Sau khi thấy Tiểu Phàm rời đi, Ân Tịch Ly nhìn xung quanh, nói với Hạ Thiên: “Chúng ta đi tìm đám Tử Dương đi.”
“Ừ.” Hạ Thiên không cự tuyệt, chẳng qua chỉ hơi tò mò: “Đại thúc . . . A!”
Vừa mở miệng đã bắt gặp ánh mắt bất mãn của Ân Tịch Ly: “Còn gọi là đại thúc à? Đêm qua ta đã nói với nàng thế nào?”