“Nàng mà nghèo?” Khóe miệng Ân Tịch Ly không nhịn được mà co giật một cái: “Thiên nhi, nàng đừng tưởng ta không biết, thằng nhóc Tiểu Phàm kia đã đem tín vật trong tiền trang (bank) giao cho nàng, nàng bây giờ so với bất kỳ ai khác cũng đều giàu hơn đấy!”
Ngày đó trên đường trở về kinh thành, Tiểu Phàm đòi tiền của hắn, hắn đã giao cho Tiểu Phàm tín vật lần đầu tiên khi hắn bước chân vào giang hồ, cầm tín vật này có thể đến bất kỳ tiền trang nào trong nước để lấy tiền, sau ngày hắn đem tín vật đưa cho Tiểu Phàm, Tiểu Phàm lại lén lút giao cho tiểu Thiên, nàng nghĩ là hắn không biết sao?
“Hả? Tín vật gì? Sao ta không biết vậy? Đại thúc, đừng nói là chàng không muốn cho ta mượn bạc nên cố tình kiếm cớ đấy nhé?” Hạ Thiên làm vẻ mặt ‘sao chàng lại hẹp hòi như vậy’.
Ân Tịch Ly bị chọc tức, khóe miệng không ngừng run rẩy: “Thiên nhi, trước giờ ta từng gặp người keo kiệt chứ chưa thấy ai hẹp hòi như nàng, đúng là vắt cổ chày ra nước mà!”
Hạ Thiên cũng không tức giận, chỉ lấy tay chống trước ngực Ân Tịch Ly: “Không dám không dám, dù sao vừa rồi chàng cũng đã nói, của chàng cũng là của ta, bây giờ ta cũng chỉ là đang xin chàng đồ ‘của ta’ thôi mà.”
Ân Tịch Ly thật muốn tự tát mình, nha đầu này quả thực là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể thò tay vào trong ngực moi ra một ít ngân phiếu. Hạ Thiên hưng phấn cầm lấy rồi bắt đầu đếm, hai mươi vạn lượng!
Đại thúc quả nhiên thật đẹp trai, thật lắm tiền.
Trong lòng Hạ Thiên như nở hoa, ngoài miệng lại nói: “Sao lại ít như vậy, ta nói này đại thúc, đây là mua lễ vật tặng thái hậu đấy! Đối phương chính là thái hậu đấy! Chàng cũng không thể để cho ta mua một món lễ vật với số tiền ít ỏi như vậy chứ? Mất mặt ta thì chẳng nói làm gì, nhưng Tiểu Phàm lại là con của chàng nha, làm sao có thể để Ly vương điện hạ chàng bị mất mặt được chứ!”
Trên trán Ân Tịch Ly hiện đầy vạch đen, hai mươi vạn mà còn chê ít? Tùy tiện vung ra hai mươi vạn này cũng có thể mua được một mớ đồ có giá trị đấy! Nàng thật đúng là có thể mở to mắt nói không biết ngượng mà.
Lại không còn cách nào khác, hắn đành phải gọi lão Mạc quản gia chạy tới phòng thu chi lấy thêm tám mươi vạn lượng ra, giao tận tay Hạ Thiên.
“Một triệu lượng, đủ để nàng mua cả một tòa thành rồi đấy, nàng hài lòng chưa?” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hài lòng hài lòng!” Hạ Thiên không hề che giấu sự hưng phấn trong mắt, nàng nắm chặt xấp ngân phiếu dày cộp trong tay, gói chặt vào trong bao bố, hết sức phấn khởi nhìn Ân Tịch Ly, không quên nịnh nọt nói: “Đại thúc, chàng quả nhiên là người tốt!”
Cái người này, chỉ cần có lợi cho nàng một chút thì đều được nàng cho là người tốt, Ân Tịch Ly nhịn không được bật cười, hắn thật lo lắng, không biết sau này nha đầu kia có bị người ta bắt cóc bán đi hay không, chứ với cái tính tình như vậy thì . . . .
Ân Tịch Ly hoàn toàn lo lắng dư thừa, tuy đôi lúc Hạ Thiên có chút mơ mơ màng màng, đôi lúc có chút tham tiền, nhưng cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, nếu như không phải là người mà nàng quan tâm thì nàng sẽ không chủ động đùa giỡn với người ta như vậy, trên cơ bản, đối với người xa lạ hoặc là người nàng không tin tưởng mà nói . . . . nàng đối xử với bọn họ khá lạnh nhạt.
“Đúng rồi đại thúc, khi nào chúng ta đón Tiểu Phàm về?” Hạ Thiên chợt nhớ tới việc này.
Mấy ngày nay Tiểu Phàm cứ ở rịt trong phủ của Ân Tử Dương, không thèm trở về Ly vương phủ, đã mấy ngày liền Hạ Thiên không gặp bé, nàng cảm thấy bọn họ như đã xa cách vài thế kỷ rồi.
Ân Tịch Ly đột nhiên vươn tay ôm nàng, nàng cũng không kháng cự, cả người ngã vào trong ngực hắn, hắn khẽ hôn lên mái tóc thơm dịu của nàng rồi mới nói: “Nàng nhớ nó à?”
Hạ Thiên khẽ ngọ nguậy vài cái, Ân Tịch Ly vẫn ôm chặt lấy nàng, nàng có chút do dự rồi cũng để mặc hắn ôm, tự mình tìm một tư thế thoải mái, vùi đầu vào trong cổ Ân Tịch Ly, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói: “Chiều nay chúng ta đến đón nó nhé?”
Nói xong, nàng lại hít một hơi nữa, ừm, mùi hương trên người đại thúc thật dễ chịu, hương thơm nhàn nhạt như mùi của hoa ngọc lan, dịu nhẹ và tự nhiên, không phải là hắn tự chế ra nước hoa phiên bản cổ đại đấy chứ?
Hạ Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có khả năng này, nàng lập tức hứng thú khịt mũi ngửi ngửi, giống như một con chó nhỏ đáng yêu đang tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm trên người hắn, toàn bộ hơi thở phả lên trên người Ân Tịch Ly khiến hô hấp của hắn không khỏi ngừng lại, xuân tâm nhộn nhạo.
“Thiên nhi.” Ân Tịch Ly vươn tay kéo nàng để nàng đối mặt với mình, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bên trong con ngươi đen láy đang dần nhen nhóm một ngọn lửa: “Nàng đang ngửi cái gì vậy?”
Nàng không biết làm vậy sẽ khiến hắn cho là nàng đang dụ dỗ hắn sao? Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, động tác vừa rồi của Hạ Thiên khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Hạ Thiên mờ mịt chớp mắt vài cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt: “Ta thấy trên người chàng có mùi rất thơm, ta đang tìm xem có phải là chàng giấu túi thơm hay không?”
Ân Tịch Ly cong môi để lộ ra ý cười: “Sao phải tìm cực khổ như vậy? Chi bằng để ta cởi hết quần áo cho nàng kiểm tra cẩn thận có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên đột nhiên đỏ bừng: “Chàng, chàng . . . .”
“Hả? Ta làm sao?” Nụ cười của Ân Tịch Ly mang theo vài phần tà mị, dung nhan phong hoa tuyệt đại, cũng là khuôn mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nam, bất kỳ người nào nhìn thấy dung nhan yêu diễm tà mị này thì đều không nhịn được mà mất hồn trong khoảnh khắc, chỉ vì đây không phải là vẻ đẹp của nhân gian.
Từ trước tới giờ, trước mặt Hạ Thiên, dáng vẻ của Ân Tịch Ly không phải nổi giận đùng đùng thì cũng là vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, có bao giờ lại trở nên yêu diễm tà mị như vậy? Hạ Thiên quả thật là không cẩn thận mà nhìn khuôn mặt này đến ngây người.
Hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại, nàng chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp đến khác thường của vương gia đại thúc, nhìn đến thẫn thờ.
Ân Tịch Ly rất hài lòng về mỹ nam kế của mình, hắn không cần toàn bộ người trong thiên hạ say mê, hắn chỉ cần người trước mắt vì mình mà khuynh đảo là đủ rồi, chỉ có điều, dáng vẻ ngơ ngác này của nàng thật sự vô cùng đáng yêu, khiến hắn không nhịn được mà muốn đem cả người nàng ăn tươi nuốt sống vào trong bụng.
“Haha, Thiên nhi, nàng thật đáng yêu.” Ân Tịch Ly yêu thương hôn lên đôi mắt trong veo như bảo thạch của nàng, sau đó lại chậm rãi hôn xuống cái mũi nhỏ xinh xắn, rồi lại từ từ hôn xuống đôi môi đỏ thắm, hé miệng mút chặt.
“Ô. . .” Cô gái háo sắc nào đó bỗng hồi phục tinh thần, lại đột nhiên bị nụ hôn nồng nhiệt này dọa sợ tới suýt chút nữa thì hụt hơi, không khí cứ thế mà nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
“Đừng khẩn trương đừng khẩn trương.” Ân Tịch Ly vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, liên tục thấp giọng dụ dỗ: “Hít thở nhẹ nhàng. . .”
“Hô. . .” Hạ Thiên trợn mắt, cuối cùng cũng thở xong một hơi, lại lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chỉ một cái hôn thôi mà cũng có thể khiến nàng suýt chút nữa bị ngộp chết rồi, trời ạ, nàng không muốn sống nữa, thật là mất mặt quá!
Đang định lên án cái tên đầu sỏ hại nàng suýt chút nữa bị nghẹn mà chết thì Ân Tịch Ly lại nghiêng người, hôn lên môi nàng một lần nữa.
“A. . . Đại thúc . . . ta, ta . . .” Trái tim Hạ Thiên đập loạn xa, mơ mơ màng màng cảm thụ được nụ hôn vừa dịu dàng vừa bá đạo này khiến nàng say mê chìm đắm, cũng khiến nàng khẩn trương sợ hãi.
“Sao? Thiên nhi còn muốn nói gì?” Ân Tịch Ly ôm nàng, giọng nói êm ái trầm thấp càng thêm dịu dàng.
“. . .” Hạ Thiên giương mắt, có chút hoảng hốt nhìn vào mắt Ân Tịch Ly như, thấy trong đôi mắt hắn như có ngọn lửa đang bùng cháy, nàng thật sự có chút ý nghĩ muốn chạy trốn: “Cái này, ta. . .”
Nàng muốn nói gì? Sao tự nhiên nàng lại không nghĩ ra? Sao tự nhiên lại không biết phải nói gì thế này?
“Ừ?” Đôi tay rắn chắc đặt trên người nàng, mỗi một nơi hắn chạm vào đều mang theo nhiệt độ nóng hổi, khiến lòng hắn mềm nhũn, khiến lòng nàng say mê: “Nàng muốn nói gì nào?”
Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi, một mặt vừa hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của nàng, một mặt vừa dịu dàng dụ dỗ.
“Á, đại thúc, đừng mà.” Ý thức bắt đầu trở nên hoảng hốt, Hạ Thiên không biết mình đang nói cái gì nữa, nàng chỉ biết nếu bây giờ mình không đẩy đại thúc ra. . . thì nàng sẽ thật sự trầm luân mất.
“Đừng cái gì?” Môi mỏng dán chặt vào tai nàng, bàn tay to lớn ấm áp của Ân Tịch Ly đã vây quanh trước người nàng, nhẹ nhàng kéo mở vạt áo của nàng.
Bảy năm rồi, hắn tìm nàng đã bảy năm, cũng đã đợi nàng bảy năm, hôm nay nàng đã ở bên cạnh hắn, hắn đã muốn ôm nàng biết bao, để nàng và mình hòa làm một, để hắn cảm nhận được có phải nàng đã thật sự trở lại hay không, có phải nàng thật sự tồn tại hay không.
Chẳng qua là, hắn không muốn dọa đến cô bé hay dễ dàng xấu hổ này, hắn lo mình sẽ dọa nàng sợ hãi mà bỏ chạy, chỉ đành từng bước từng bước tiến vào lòng nàng. Ngày hôm nay, nàng rốt cuộc đã yêu hắn, hắn phát hiện bản thân mình đã không thể chờ nổi nữa, chỉ muốn nàng chân chính trở thành người của hắn, trở thành thê tử của hắn.
Ân Tịch Ly giữ chặt đầu nàng, sự nhiệt tình hệt như một cơn sóng lớn, cứ thế cuồn cuộn kéo đến, vội vã muốn truyền đạt đến nàng, để nói cho nàng biết, nguyện vọng này, hắn đã chờ đợi từ rất lâu. . . .
Hạ Thiên thực sự trở nên mơ màng, chìm đắm vào trong nụ hôn triền miên sâu thẳm, đại thúc hôn rất thành thục, nàng hốt hoảng, một vài hình ảnh bỗng hiện ra trong đầu.
Bên cạnh hồ nước nóng, toàn thân nàng không một mảnh vải, cùng đại thúc ôm chặt lấy nhau . . . .
Nàng xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống! Chẳng lẽ, đó là chuyện xảy ra lúc nàng trúng xuân dược sao?
Dĩ nhiên là ở trong hồ nước nóng đó . . . .
“Thiên nhi . . .” Ân Tịch Ly đột nhiên lẩm bẩm khẽ gọi, hai bờ môi kề sát nhau, giọng điệu êm ái tựa như một ngọn lửa ấm áp làm say lòng người.
“Ưm. . . .” Hạ Thiên khẽ ưm một tiếng, chìm đắm trong sự kích tình mà hắn tạo ra, nàng không có cách nào kìm chế, cảm giác toàn thân mềm nhũn, nếu không nhờ hắn ôm chặt thì nàng sẽ không chống nổi sức nặng của thân thể mà ngã xuống.
“Đại thúc . . . bây giờ đang là ban ngày . . .” Hạ Thiên yếu ớt nhắc nhở hắn, ánh mắt của hắn lúc này thật quá mức nóng bỏng, dục vọng quá mức mãnh liệt, mà nàng cũng chỉ trải qua chuyện phòng the có một lần duy nhất, lại không nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được mấy phần, nhưng mà, dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy, nàng hiểu rõ, ánh mắt của đại thúc rõ ràng là đang muốn truyền đạt cái gì đó với nàng.
Hắn muốn nàng.