Nơi kinh thành phồn hoa náo nhiệt, Nhậm Diệc đứng giữa ngã tư đường, cũng chẳng có mục đích gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn đám người hai bên đường tấp nập qua lại, ánh mặt trời rọi lên dấu chu sa nơi đầu ngón tay khiến chúng càng trở nên rực rỡ.
Hắn còn nhớ rõ, đi hết con phố này là sẽ tới một ngõ nhỏ, bên ngoài ngõ nhỏ có một ông lão bày gian hàng xem tướng số cho khách qua đường, người ta gọi lão là lão Thu, một ông lão râu tóc bạc phơ.
Đôi chân Nhậm Diệc lặng lẽ tiến lên, quả nhiên đã trông thấy ngõ nhỏ, bên trong ngõ nhỏ có không ít những ông lão bày gian hàng xem tướng số.
Khóe môi Nhậm Diệc khẽ cong lên, thật giống như năm đó, cũng ngõ hẻm này, cũng đám người này, ngay cả cây liễu trước ngõ cũng vẫn còn đó, chỉ có một điều duy nhất thay đổi, đó chính là bên trong đám người xem tướng số kia đã không còn lão Thu nữa rồi, cây liễu này trải qua mười năm gió táp mưa sa đã dần dần héo rũ, mà bên cạnh hắn cũng đã không còn mẫu thân đi cùng.
“Con trai, nhìn xem, lão Thu đang chờ chúng ta kìa, chúng ta cũng mau qua đó thôi. . . .”
Bên cạnh truyền đến những âm thanh mơ hồ, Nhậm Diệc lại nghe thấy tiếng mẫu thân khẽ gọi bên tai giống như năm đó, hắn theo bản năng quay lại đáp: “Mẫu phi. . .”
Không khí lọt qua từng kẽ tay, lạnh buốt, lạnh đến sâu tận trong tim, mà bên cạnh hắn không có một bóng người.
Nhậm Diệc giật mình, bỗng nở một nụ cười khổ, hắn khờ thật, mười năm cũng đã trôi qua, sao mẫu thân có thể còn ở nơi này? Hôm nay, bà đã sớm hòa vào trong lòng đất, chỉ còn xương cốt lạnh giá.
Thu hai tay vào trong áo, ánh mắt Nhậm Diệc lưu luyến nhìn quanh một vòng, sau đó lại lưu luyến thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
“Ơ, chờ một chút, ngươi làm rớt đồ này!”
Sau lưng Nhậm Diệc đột nhiên truyền đến một giọng nói có vẻ gấp gáp, vốn hắn không định để ý tới, thế nhưng lại nghe đối phương nói mình bị rớt đồ, hắn thuận tay sờ lên thắt lưng, quả nhiên là túi gấm của Tiểu Phàm đưa cho hắn đã bị rớt mất.
Hắn vội vàng xoay người, lại thấy người nọ đã đuổi đến sau lưng, trong tay cầm theo túi gấm, đứng trước mặt Nhậm Diệc nói: “Túi gấm này là của ngươi phải không? Vừa rồi ta thấy ngươi đánh rơi xuống đất.”
“Đúng vậy, là của ta.” Nhậm Diệc nhận lấy túi gấm, ngẩng đầu lên nhìn người nọ: “Cám. . .” Vừa mở miệng, giọng nói lại đột nhiên ngưng bặt.
Nhậm Diệc kinh sợ nhìn người trước mắt, thật sự là một câu cũng không nói nên lời.
Ân Tử Dương kỳ quái nhìn hắn đang quan sát mình, ngượng ngùng cười: “Trên người ta có gì không ổn sao? Dường như các hạ có vẻ giật mình?”
Nghe vậy, Nhậm Diệc có chút bối rối dời đi tầm mắt, nắm túi gấm trong tay, lặng lẽ siết chặt, gân xanh hiện lên rõ rệt.
“Không có, không có gì.” Hắn cụp mắt che giấu vẻ bối rối, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói: “Cám ơn công tử đã nhặt túi gấm giúp ta!”
“Haha, tiện tay thôi mà, không cần khách sáo.” Ân Tử Dương cười, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp lại mang theo một chút mừng rỡ vui sướng, hắn nhìn Nhậm Diệc, không biết tại sao lại mơ hồ cảm thấy người trước mắt cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, rồi lại nghĩ không biết là rốt cuộc mình đã gặp người này ở nơi nào, hắn lập tức mỉm cười nói: “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao? Ta cảm thấy hình như đã từng gặp ngươi ở đâu rồi ấy?”
Thân thể Nhậm Diệc khẽ run lên, trong lòng tựa như đang có sóng lớn gào thét, cuồn cuộn và mãnh liệt, hắn vội vã xoay người để che đi cảm xúc đang chực bùng phát, chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta. . . chưa từng gặp mặt, ta không biết ngươi.”
“Ồ.” Ánh mắt Ân Tử Dương lóe lên chút thất vọng, lại có chút xấu hổ nói: “Không có gì đâu, chắc là ta nhìn nhầm rồi.”
Lúc này, ở đầu ngõ lại xuất hiện hai bóng người lớn nhỏ, một bé trai nhỏ nhanh chóng chạy tới, oang oang kêu to: “Thất ca, huynh đang làm gì vậy? Sao đi mua mỗi hồ lô ngào đường mà lại lâu như thế?”
Ánh mắt Ân Tử Dương sáng ngời, quay lại nhìn thì thấy Ân Dã Thần và Tiểu Phàm đang đi về phía mình: “Tam ca, Tiểu Phàm, hai người đã tới rồi sao?”
“Ai bảo huynh đi lâu như vậy, đợi huynh mua về thì chắc đệ và tam ca đã chết đói rồi, huynh đang nói chuyện với ai vậy, hả, sư phụ? Tại sao lại là người?” Tiểu Phàm chợt phát hiện bóng lưng Nhậm Diệc đang chuẩn bị rời đi, bé lập tức vọt lên hai ba bước, nhảy một cái đã bám lên người Nhậm Diệc: “Sư phụ, sao người lại ở đây?”
Vẻ mặt cứng đờ của Nhậm Diệc rốt cuộc cũng nở nụ cười, hắn ôm Tiểu Phàm vào trong ngực: “Ở vương phủ có chút nhàm chán nên ta ra ngoài một chút.”
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Phàm lập tức cảm thấy áy náy, đều tại mình không tốt, mình ở đây chơi đùa vui vẻ, lại để sư phụ một mình trong phủ buồn bực, ngay cả ra ngoài cũng chỉ có một mình lẻ loi cô độc . . . .
“Tiểu Phàm, thì ra đây là sư phụ của đệ nha.” Ân Tử Dương vui mừng nói.
“Đúng vậy, đây là sư phụ của đệ, người rất lợi hại đấy!” Tiểu Phàm đắc ý giới thiệu, cũng không quên giới thiệu với Nhậm Diệc: “Sư phụ, đây là thất ca, đây là tam ca!”
Thân thể Nhậm Diệc lại một lần nữa trở nên cứng đờ.
Tiểu Phàm đang ở trong ngực của hắn, giác quan của bé hết sức nhạy bén, lập tức phát hiện hình như hôm nay sư phụ có chút kỳ lạ, bé có chút lo lắng khẽ hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Phàm, lắc lắc đầu mỉm cười, sau đó giống như một con rối, gượng gạo xoay người, nhìn về phía Ân Tử Dương, chậm rãi nói: “Tại hạ là Nhậm Diệc.”
“Ta là Ân Tử Dương, haha, thì ra huynh chính là sư phụ của Tiểu Phàm, ta thường xuyên nghe Tiểu Phàm nhắc đến huynh, Tiểu Phàm nói huynh cực kỳ lợi hại, ta vẫn muốn tìm cơ hội để làm quen với huynh một chút, không ngờ hôm nay chúng ta lại có duyên tình cờ gặp gỡ ở nơi này.” Ân Tử Dương cười nói.
Lúc hắn cười, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tạo nên đường cong hình trăng lưỡi liềm, khiến cho gương mặt quá mức tuấn tú lại càng tăng thêm vài phần rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
“Ta cũng đã nghe Tiểu Phàm nhắc đến ngươi.” Nhậm Diệc khẽ gật đầu, sự kích động mất bình tĩnh vừa rồi đã bị hắn cố gắng đè nén vào nơi sâu nhất trong lòng, bây giờ vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nụ cười thản nhiên đọng nơi khóe môi, khiến cho người ta như đang chìm trong gió xuân.
Nghe thấy Tiểu Phàm thường nhắc đến mình trước mặt người kia, nụ cười trên mặt Ân Tử Dương lại càng thêm rạng rỡ, sau đó hắn lại đến bên cạnh Ân Dã Thần, giới thiệu nói: “Đây là tam ca của ta, tên Ân Dã Thần, hôm nay chúng ta dẫn Tiểu Phàm đi chơi.”
“Ân Dã Thần . . .” Nhậm Diệc lẩm bẩm cái tên này, đó là một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, hôm nay gọi lên, cũng đã thành tên của người khác.
Hắn nhìn về phía Ân Dã Thần, mím môi thành một đường thẳng tắp.
Ân Dã Thần vốn đạm mạc không nhiều lời, nhưng nghe nói đối phương là sư phụ của Tiểu Phàm, hắn không muốn khiến Tiểu Phàm mất vui, vậy nên chỉ khẽ gật đầu với Nhậm Diệc, xem như là chào hỏi qua loa.
Vào lúc này, đôi mắt của Nhậm Diệc bỗng nhiên mở to, một tia sáng rét lạnh xẹt qua đáy mắt, nhanh đến nỗi khó ai phát hiện được.
Thế nhưng, tuy là tia sát ý kia biến mất cực nhanh, nhưng đối với một người trước nay luôn duy trì đề cao cảnh giác như Ân Dã Thần mà nói, hắn vẫn cảm nhận được, lập tức không khỏi nhìn Nhậm Diệc nhiều thêm vài lần, trong lòng cảm thấy có chút hoài nghi.
Người này muốn giết hắn?
Đôi mắt Ân Dã Thần cụp xuống, nhìn Tiểu Phàm ở trong ngực Nhậm Diệc, đôi mắt khẽ híp lại, người này, lại muốn giết hắn, như vậy, hắn ta và Tiểu Phàm là địch hay bạn đây? Hay hắn ta chỉ đơn giản là muốn lợi dụng Tiểu Phàm để tiếp cận mình?
Trong lòng Ân Dã Thần âm thầm đề phòng, mặc kệ hắn ta là địch hay bạn, nhưng nếu đã nổi lên sát ý đối với mình, như vậy hắn ta là một chuyện xấu.
Mà hắn, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào xúc phạm đến Tiểu Phàm và nàng.
“Sư phụ, sư phụ đi một mình không có ai trò chuyện, chi bằng đi chơi với Tiểu Phàm đi?” Tiểu Phàm mở to đôi mắt chờ mong nhìn sư phụ của mình, trong lòng bé biết mấy hôm nay mình đã ‘hắt hủi’ sư phụ, vậy nên giọng nói của bé rất đỗi ngọt ngào, thậm chí còn mang theo vài phần nũng nịu và khôn khéo, hy vọng sư phụ của mình sẽ không tức giận.
“Đúng nha, Nhậm đại ca đi cùng chúng ta đi, càng đông càng vui mà.” Ân Tử Dương là người rất dễ hòa đồng, vừa quen đã lập tức gọi người ta là đại ca, lại còn vừa cười vừa nói: “Trước đây vài ngày, Hạ thần y còn nói muốn giới thiệu cho chúng ta làm quen, nàng ấy còn bảo ta và Nhậm đại ca rất giống nhau, không chừng kiếp trước là huynh đệ ruột, Nhậm đại ca không ngại nhận thêm một tiểu đệ như ta chứ?”
Nói xong hắn còn không quên chớp mắt vài cái, lộ ra vẻ mặt ‘huynh ngàn vạn lần đừng có từ chối nha’.
Nhậm Diệc không nhịn được mà bật cười, cổ họng khẽ căng lên, một tiếng ‘đại ca’ chỉ xuất hiện trong mơ, giờ phút này lại vô cùng rõ ràng, tiến sâu vào tận đáy lòng hắn, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phai mờ.
“Thất ca, sao huynh lại giành sư phụ với đệ, đây là sư phụ của Tiểu Phàm nha!” Nghe thấy Ân Tử Dương nói vậy, Tiểu Phàm không hài lòng, vội vàng ôm chặt Nhậm Diệc tuyên bố quyền sở hữu, không cho bất kỳ kẻ nào dòm ngó.
“Này này Tiểu Phàm, huynh đây là đang nhận đại ca, cũng không phải nhận sư phụ, đệ cuống cái gì nha, huynh cũng đâu có kéo Nhậm đại ca bỏ trốn đâu chứ.” Ân Tử Dương làm mặt quỷ với bé.
“Không được, không được, nhất định không được!”
“Đệ nói thì có ích gì, Nhậm đại ca sẽ không từ chối đâu, không tin đệ hỏi Nhậm đại ca đi!”
“Sư phụ, người mau nói với thất ca là người không nhận tiểu đệ đi!” Tiểu Phàm vội vàng kéo tay Nhậm Diệc, nói.
Ân Tử Dương cũng tiến lên một bước, đứng trước mặt Nhậm Diệc, mày kiếm khẽ nhíu lại: “Không phải là Nhậm đại ca không muốn kết giao bằng hữu với ta đấy chứ?”
Nhậm Diệc lẳng lặng nhìn Ân Tử Dương đang đứng trước mặt mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm, sâu đến nỗi như muốn hút cả người hắn vào trong mắt.
Ân Dã Thần đứng cách đó vài bước, lặng lẽ nắm chặt tay, hắn không quên vừa rồi Nhậm Diệc nổi lên sát ý với mình, nếu bây giờ hắn ta động thủ với Tử Dương, Tử Dương nhất định sẽ không thể nào phản kích.
Nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt Ân Dã Thần một mực khóa chặt bóng dáng Nhậm Diệc, nếu như hắn ta dám động vào một sợi tóc của Tử Dương . . . hắn tuyệt đối sẽ khiến cho hắn ta chết không có chỗ chôn, cho dù hắn ta có là ai đi chăng nữa.
Nhậm Diệc chậm rãi duỗi tay ra, ánh mắt Ân Dã Thần chợt lóe lên, tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay.