Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi

“Được rồi, con đi

ngay đây!” Khi nãy Tiểu Phàm kể rất cao hứng, nếu không phải vì Ân Dã

Thần nói không nên làm ồn để mẫu thân ngủ thì chắc bé đã kể đến đoạn ‘ăn trộm quả nhân sâm’ rồi.

Tiểu Phàm nhanh chóng chạy vào trong

phòng, Ân Tử Dương thấy sắc mặt của Hạ Thiên có chút kỳ lạ, hắn không

khỏi mở miệng hỏi: “Hạ thần y, ngươi có chuyện gì sao?”

Hạ Thiên

vội vàng lắc đầu, cười gượng hai tiếng: “À, không có gì đâu, chỉ là có

chút. . .ừm. . . có chút phiền muộn mà thôi. . .”

Tim nàng đang

đập rất nhanh, hành động của Ân Dã Thần khiến cho nàng sợ hãi, làm sao

hắn có thể hôn nàng? Lại còn lộ ra sắc mặt nghiêm trọng như vậy nữa?

Rốt cuộc là hắn có ý gì? Hạ Thiên cảm thấy lòng dạ rối bời, lại có chút

không hiểu là mình đang khẩn trương và sợ hãi điều gì, lời nói ngày hôm

đó của Ân Dã Thần càng lúc càng ăn sâu vào trong đầu nàng.

Hắn nói: Mặc kệ nàng có tin hay không, ta vẫn muốn lấy nàng. Lời này là thật sao?

Nói vậy, Ân Dã Thần thật sự. . . thích nàng?

Nàng có chút không chắc chắn lắm, chung quy thì vẫn cảm thấy ý nghĩ đó của

mình thật vớ vẩn, làm sao Ân Dã Thần có thể thích nàng? Đây là chuyện

không thể nào.

Nhưng rõ ràng hành động của hắn lại như muốn nói cho nàng biết, hắn thật sự thích nàng. . .

“Hạ thần y đang phiền muộn sao? Hay là để ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh

vương phủ nhé, đây cũng là lần đầu tiên ngươi đến đây, ta đưa ngươi đi

tham quan một chút, được không?” Ân Tử Dương dò hỏi.

“Ừm, cũng

được.” Hạ Thiên vội vàng đồng ý, bây giờ chỉ cần rời xa khỏi phạm vi của Ân Dã Thần thì muốn nàng đi nơi nào cũng được.

Ân Tử Dương liếc

nhìn Hạ Thiên, rồi lại nhìn về cánh cửa phòng đang khép chặt phía sau

lưng nàng, ánh mắt như nghĩ tới điều gì, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng,

sau đó chậm rãi nói: “Vậy, chúng ta đi thôi.”

Phủ tam hoàng tử

tuy lớn nhưng lại rất mộc mạc, ngay cả hạ nhân cũng không nhiều lắm,

chẳng phải con cháu hoàng tộc thường được xây phủ giống như trong hoàng

cung sao?

Như Ly vương phủ ấy, thoạt nhìn cứ ngỡ là hoàng cung

thứ hai, mặc dù không rộng lớn bằng hoàng cung, thế nhưng mức độ xa xỉ

cũng rất nghiêm trọng, nàng còn nhớ rõ cái toilet năm sao kia, chậc, quả thực là so với nhà ở của dân thường còn xa xỉ hơn.

Thế nhưng,

phủ tam hoàng tử này lại hoàn toàn khác biệt, vương phủ tuy lớn nhưng

bóng người lại đìu hiu, có vẻ quạnh quẽ và buồn tẻ, ánh mắt Hạ Thiên

nhìn khắp nơi, từ trên xuống dưới, trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Ân Tử Dương nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng nàng, hắn giải thích: “Tam ca không thích thị phi ồn ào, vậy nên trong vương phủ có rất ít người.” Hắn ngừng lại một chút rồi lại như nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:

“Thật ra lúc đầu nơi này cũng không vắng vẻ như vậy, trước khi Hướng

Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, nơi này cũng rất náo nhiệt, nhưng mà

sau khi Linh Lung thành thân thì vương phủ cũng trở nên lạnh lẽo, tam ca lại thích yên tĩnh nên nơi này cứ thế mà trở nên như vậy thôi.”

“Linh Lung. . .” Bước chân của Hạ Thiên dừng lại, đây là lần đầu tiên từ khi

trở về, nàng được nghe cái tên này từ trong miệng của người khác mà

không phải là Ân Dã Thần.

“Đúng vậy, trước đây Linh Lung vẫn ở

nơi này, Linh Lung rất thích tam ca, tam ca cũng đối xử với Linh Lung

rất tốt.” Ân Tử Dương nói: “Lần đó trông thấy ngươi ở trong khách điếm,

ta và tam ca đều giật mình, thật sự rất kinh ngạc, còn nghĩ là Hướng

Linh Lung đang đùa giỡn với chúng ta, nhưng khi trở về thì lại thấy

Hướng Linh Lung vẫn còn đang ngủ, lúc ấy ta mới biết ngươi và Hướng Linh Lung là hai người khác nhau, nhớ đến khi ấy, chúng ta còn kể lại chuyện này cho Hướng Linh Lung nghe mà nàng ta không tin đấy.”

“Haha,

thật vậy à?!” Hạ Thiên chỉ biết cười gượng chứ không biết nói gì, chuyện giữa Ân Dã Thần, Hướng Linh Lung và nàng, Ân Tử Dương nhất định là

không biết, nàng cũng không muốn nói điều gì với hắn, chuyện đã qua lâu

rồi, mà cho dù có nói thì cũng chưa chắc là Ân Tử Dương sẽ tin.

“Hạ thần y!” Nói đến đây, Ân Tử Dương đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu

nhìn Hạ Thiên, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó lại

thành thành thật thật nói: “Thực ra, có vài chuyện ta vẫn không biết nên hỏi ngươi làm sao. . .”

“Chuyện gì?” Hạ Thiên hỏi.

“Hạ

thần y, ta nhìn ra được, tam ca huynh ấy. . . hình như là thích ngươi . . .” Ân Tử Dương dè dặt nói một câu, nói xong thì cũng ngậm miệng lại,

cẩn thận quan sát phản ứng của Hạ Thiên.

Toàn thân nàng khẽ chấn động, ánh mắt sững sờ nhìn hắn: “Tử Dương . . . đừng có đùa như vậy chứ . . .”

Ngay cả Ân Tử Dương cũng cảm thấy sao? Chẳng lẽ biểu hiện của Ân Dã Thần rõ

ràng như vậy? Nhưng mà, nếu hắn thật sự thích nàng thì tại sao lại còn

muốn nàng gả thay cho Hướng Linh Lung?

Nàng vẫn có chút không

tin, chuyện bảy năm trước cứ như gai nhọn cắm sâu ở trong lòng nàng, mặc dù đã nói là sẽ không để tâm nữa, nhưng chuyện của quá khứ thì cứ để nó thuộc về quá khứ đi, đừng nên nhắc lại làm gì, thế mà mỗi lần, chỉ cần

gặp phải những chuyện liên quan đến Ân Dã Thần thì nàng lại không tự chủ được mà nhớ tới chuyện năm ấy.

“Ta không nói đùa đâu.” Ân Tử

Dương nghiêm túc nói: “Điều này là thật đấy, ta thấy tam ca thật sự rất

thích ngươi, mỗi lần chỉ cần có ngươi bên cạnh thì tam ca sẽ trở nên rất dịu dàng, ngươi nên biết, tam ca không phải là loại người ôn hòa như

vậy, tam ca rất lạnh lùng, nếu không phải là người mà huynh ấy quan tâm

thì huynh ấy sẽ không như thế đâu.”

Hạ Thiên sờ sờ mặt mình:

“Chắc tại vì. . . hắn muốn đem ta trở thành thế thân của Hướng Linh Lung . . . Thật ra người hắn thích là Hướng Linh Lung chứ không phải ta, chỉ có điều Hướng Linh Lung đã lập gia đình, vậy nên hắn mới đem cảm giác

ấy đặt lên trên người ta mà thôi. . .”

“Lúc trước ta cũng nghĩ

như vậy, nhưng rồi sau này ta mới phát hiện, thật ra không phải vậy,

Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc cũng đã bảy năm rồi, tam ca cũng chưa hề cho người đi điều tra tin tức về Hướng Linh Lung, vậy mà huynh

ấy lại luôn cho người đi tìm tung tích của ngươi, trước kia tam ca đối

xử với Hướng Linh Lung rất tốt, mà Hướng Linh Lung cũng rất yêu tam ca,

cữu cữu (cậu) còn muốn gả Linh Lung cho huynh ấy, mà tam ca lại không từ chối cũng

chẳng đáp ứng, cho đến khi mối quan hệ với Hoằng Việt quốc trở nên

nghiêm trọng, mấy năm trước, thái tử Hoằng Việt quốc vừa nhìn một cái

thì đã thích Hướng Linh Lung, muốn mượn thế sự loạn lạc để Linh Lung hòa thân, phụ hoàng cũng không còn cách nào khác, cữu cữu cũng vậy, mọi

người đều suy nghĩ vì đại cục cho nên mới gả Linh Lung sang Hoằng Việt

quốc.”

“Không đáp ứng cũng không cự tuyệt, vậy coi như là chấp

nhận rồi, nếu đã không thích người ta, vậy thì đừng có chấp nhận chứ. .

.” Hạ Thiên lẩm bẩm, nếu hắn không thích thì ai mà dám ép hắn cưới chứ?

“Hơn nữa, ngươi cũng nói hắn đối xử rất tốt với Hướng Linh Lung, nói

không chừng hắn thật sự thích Hướng Linh Lung đấy!”

“Không phải

đâu Hạ thần y!” Ân Tử Dương vội vàng giải thích: “Đó cũng là do Hướng

Linh Lung là con gái của cữu cữu, mà ta và tam ca từ nhỏ đã không có mẫu phi, chỉ có cữu cữu là người thân duy nhất, ông ấy luôn yêu thương ta

và tam ca, mà tam ca lại lớn tuổi hơn ta, vậy nên huynh ấy sẽ phải bảo

vệ cho Hướng Linh Lung rồi.”

Hạ Thiên có chút sửng sốt: “Hướng thừa tướng là cữu cữu của các ngươi?” Không ngờ tả tướng đương triều lại là cậu của bọn hắn.

“Mẫu phi của chúng ta là muội muội ruột của tả tướng, tuy mẫu phi mất sớm

nhưng cữu cữu rất thương yêu ta và tam ca.” Ân Tử Dương thở dài một

tiếng: “Hạ thần y, tam ca thật sự thích ngươi, ta cũng hiểu rõ là ngươi . . . không thể nào thích tam ca, có phải ngươi thật sự thích hoàng thúc

không?”

“Hả?” Hạ Thiên nghe vậy thì lại càng sững sờ, gò má rất nhanh đã nổi lên hai mảng ửng hồng, nàng thích đại thúc sao?

Cái này, cái này. . . không phải đâu, không phải đâu. . .

Ân Tử Dương không chú ý tới sắc mặt của Hạ Thiên, chỉ tiếp tục nói: “Hạ

thần y hẳn là rất thích hoàng thúc, nếu không thì sao có thể sinh Tiểu

Phàm cho hoàng thúc chứ, tuy vậy nhưng ta vẫn không hiểu tại sao mà Hạ

thần y lại có thể ở bên cạnh hoàng thúc.”

Mặt Hạ Thiên càng đỏ

hơn, cổ họng trở nên khô khốc, nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

“Này này, Tử Dương, rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

“Khụ.” Ân Tử

Dương cũng có chút ngượng ngùng, hắn không biết phải nói gì, chỉ đành

đem toàn bộ những lời trong lòng nói ra hết mà thôi: “Hạ thần y, ta chỉ

cảm thấy tam ca thật đáng thương. . .”

“Hắn có cái gì mà đáng thương. . .” Hạ Thiên lẩm bẩm.

“Ngươi không biết, từ bé tam ca đã bị người ta tập kích rồi bắt cóc, lúc đó ta vừa mới sinh ra nên vẫn chưa hiểu chuyện, mẫu phi vì muốn bảo vệ tam ca nên để cho người ta đuổi giết.” Ân Tử Dương như đang nhớ tới điều gì,

đôi mắt híp lại, ánh mắt có chút mông lung, lại có chút bi thương: “Nghe cữu cữu nói, vì bảo vệ tam ca cho nên mẫu phi đã. . . Về sau, phụ hoàng phái người đi tìm, lại tìm thấy tam ca đang hấp hối giữa một đám thi

thể xung quanh, lúc ấy tam ca chỉ mới năm tuổi, vậy mà cũng không khóc

không nháo, thậm chí khi nhìn thấy thi thể của mẫu phi cũng không rơi

nước mắt, thái y nói, là do trong lòng tam ca phải chịu một nỗi đau quá

lớn cho nên mới trở nên như vậy, từ đó về sau, tam ca trở nên lạnh lùng

ít nói, phụ hoàng lo lắng tam ca không chịu được nỗi đau quá lớn như

vậy, vậy nên mới để cho Dược vương của Dược Vương cốc đưa tam ca đến sơn cốc, cứ thế trải qua sáu năm, lúc tam ca mười tuổi thì mới được đưa về

hoàng cung, huynh ấy thật sự đã chịu nhiều khổ sở rồi. . .”

Hạ

Thiên nhíu mày, không ngờ Ân Dã Thần đã phải trải qua nhiều chuyện như

vậy, một đứa trẻ năm tuổi mà phải đối mặt với sự đuổi giết không ngừng,

lại còn phải chứng kiến mẹ ruột vì bảo vệ mình mà chết thảm, trong lòng

sẽ cảm thấy thế nào? Làm sao hắn có thể chịu được cảm giác sợ hãi và tra tấn như vậy?

Nàng khẽ thở dài một tiếng, không gì đau khổ bằng

phải chứng kiến người thân chết thảm trước mặt mình, chả trách Ân Dã

Thần cứ luôn trầm mặc ít nói như vậy.

Ân Tử Dương lại nói tiếp:

“Sáu năm không gặp, tam ca thay đổi rất nhiều, ngay cả phụ hoàng cũng

không nhận ra, mà lúc tam ca rời khỏi hoàng cung để đến Dược Vương cốc,

ta vẫn còn chưa hiểu chuyện, cũng không biết tam ca là người như thế

nào, sau lại nghe tin huynh ấy trở về, trong lòng ta vừa lo vừa sợ, ta

sợ tam ca sẽ không nhận ra đệ đệ là ta, sau này ngẫm lại, quả thật là ta đã lo lắng quá nhiều rồi. Sau khi tam ca trở về thì vẫn rất thương ta.

Nhàn phi thì lại càng thương yêu huynh ấy, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng của

tam ca vẫn không thể thay đổi, phụ hoàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cuối

cùng cũng chỉ có thể mặc kệ huynh ấy, chỉ cần huynh ấy bình an trở về là tốt rồi.”

Một vài tia nắng mặt trời len qua khóm trúc, rọi vào

quần áo trắng tinh trên người Hạ Thiên, khiến nàng càng tăng thêm vẻ

thuần khiết, lại nghe thấy nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy sau này các ngươi có tra ra được năm đó là ai đã đuổi giết hai mẹ con bọn họ không?”