Hôm sau, Ân Tử Dương đúng hẹn đã chạy tới Ly vương phủ điểm danh, hắn và
Tiểu Phàm rất thích chơi với nhau, bình thường không có chuyện gì thì
lại chạy đến Ly vương phủ tìm Tiểu Phàm chơi đùa, nhìn hắn chơi với Tiểu Phàm khiến Ân Tịch Ly cảm thấy Ân Tử Dương đường đường là một hoàng tử, sao lại thích chơi với trẻ con như vậy, nhưng ai bảo con mình thích
chơi với người ta chứ, vậy nên hắn cũng chỉ có thể mặc kệ Ân Tử Dương mà thôi.
Nhưng mà Ân Tử Dương lại cảm thấy Tiểu Phàm không giống
mấy đứa trẻ khác, Tiểu Phàm đặc biệt rất thông minh, đối với một số
chuyện, suy nghĩ của bé cũng trưởng thành không kém gì người lớn, càng
chơi với Tiểu Phàm hắn lại càng phát hiện, Tiểu Phàm thật sự có rất
nhiều điểm khiến cho người ta phải giật mình kinh ngạc.
Nhưng mà
hôm nay lúc Ân Tử Dương đến, ngoại trừ mang theo một vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tiểu Phàm thì trên tay còn cầm theo một giỏ thuốc lớn.
Hạ Thiên nhìn giỏ thuốc, bên trong còn có một vài vị thuốc vẫn chưa được
sao lên, bốc mùi khó ngửi, nàng không khỏi cảm thán, vẫn là hiện đại tốt hơn, thuốc tây đơn giản, chỉ cần nuốt một cái rồi uống nước là xong,
chả có vị gì, còn mấy loại thuốc đông y này. . . .
“Thất ca bị
bệnh à? Sao lại uống thuốc nhiều như vậy?” Tiểu Phàm nhíu mày, hiển
nhiên là cũng bị mùi của mấy vị thuốc kia làm khó chịu.
“Không
phải ta, là tam ca.” Ân Tử Dương đặt đống thuốc sang một bên rồi giải
thích: “Ta mới từ hoàng cung trở về, đây là thuốc của bên thái y viện
đưa cho tam ca, ta tiện đường nên mang về thôi.”
“Hả? Tam ca bị
bệnh?” Tiểu Phàm nhớ rất rõ cái người luôn lạnh lùng nhưng đối với mình
thì lại rất dịu dàng kia, Ân Dã Thần thoạt nhìn không phải là người yếu
ớt như vậy nha, hôm qua thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh, sao chỉ mới một buổi tối đã ngã bệnh rồi?
Nghe vậy, trên mặt Ân Tử Dương có chút quái dị, nhìn hai mẹ con đang tò tò theo sau mình, hắn khẽ thở dài: “Thật ra là do hôm qua đã ăn cái món sủi cảo kia.”
“Sủi cảo?” Hạ Thiên và Tiểu Phàm liếc mắt nhìn nhau: “Không phải chứ? Làm gì mà ăn một tô sủi cảo lại ngã bệnh?”
Ân Dã Thần này cũng quá yếu ớt rồi . . . Đây là suy nghĩ trong đầu hai mẹ con nàng.
“Aiz, các người không biết, từ nhỏ tam ca đã không ăn cay được, nếu ăn vào sẽ bị tiêu chảy, vậy nên chỉ nhìn chứ không thể ăn.” Ân Tử Dương chỉ chỉ
vào đống thuốc kia: “Mấy cái này là thuốc cầm tiêu chảy, thái y bảo ta
mang về để cho tam ca uống.”
“Không ăn cay được?” Hạ Thiên có chút kinh ngạc: “Không phải chứ? Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Ân Tử Dương bất đắc dĩ gật đầu: “Từ bé tam ca đã như thế, thái y cũng
không trị được, chẳng qua cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần
không đụng đến những món cay thì cũng không sao, cho nên hôm qua mới. .
.”
Kỳ thực lúc ấy hắn cũng tính cản tam ca lại, nhưng mà lúc ấy
hắn quá mức kinh ngạc, kinh ngạc đến quên cả việc phải ngăn cản, tới khi hắn bình tĩnh lại thì tam ca cũng đã ăn xong rồi.
Tiểu Phàm có chút áy náy, cúi đầu nói: “Đều tại đệ không tốt, là do đệ đã gọi sủi cảo chua cay cho tam ca. . .”
Tuy lúc đầu mục đích bé trở về đây là muốn trả thù cho mẫu thân, nhưng lại
nghe phụ vương nói, ả nữ nhân Hướng Linh Lung kia đã chết rồi, hơn nữa
hôm qua tam ca còn ra mặt giúp bé, trong lòng bé đã không còn ghét Ân Dã Thần nhiều như lúc đầu nữa, bây giờ lại biết mình hại người ta bị bệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
“Ai da, thật ra thì cũng không có gì đâu, chỉ cần vài ngày là sẽ khỏi thôi.” Ân Tử Dương vội vàng an ủi.
“Như vậy đi, mẫu thân, chúng ta cũng theo thất ca đến thăm tam ca đi.” Tiểu Phàm đột nhiên nói.
Hạ Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy mình hại người ta như vậy, nếu không đến thăm một chút thì. . . quả thực là hơi quá đáng, vì thế nàng cũng gật đầu:
“Được, chúng ta đi thôi.”
Ân Tử Dương cười cười: “Nếu tam ca biết các người đến thăm, huynh ấy nhất định sẽ rất vui, vậy chúng ta đi thôi.”
“Được!” Tiểu Phàm lập tức nhảy xuống ghế, chuẩn bị xuất phát.
“À phải rồi, chờ chút đã, ta đã nói với Nhậm Diệc hôm nay sẽ cho hắn gặp
ngươi.” Hạ Thiên nói, nhưng mà sáng sớm nay đã không thấy Nhậm Diệc,
chẳng biết hắn đã đi đâu rồi, tối qua rõ ràng đã nói vậy mà bây giờ lại
bỏ đi, cũng chẳng biết là hắn đã đi đâu nữa.
“Mẫu thân, người yên tâm đi, sư phụ cũng không bỏ chạy đâu, lúc khác gặp cũng được mà, chúng ta đến thăm tam ca trước đi.”
“Ừm, vậy cũng được, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên cảm thấy con trai nói có lý, vậy nên cũng không thèm quan tâm đến Nhậm Diệc nữa, cứ thế nắm tay con
trai, kéo nhau đến phủ tam hoàng tử.
“Nhưng mà Tử Dương à, ta thấy tam ca của ngươi cũng ngộ thật đấy, ăn cay mà lại bị bệnh.” Hạ Thiên vừa đi vừa nghi ngờ nói.
“Đúng nhỉ, ta cũng không rõ nữa, nhưng từ nhỏ huynh ấy đã thế rồi.” Ân Tử
Dương vừa cười vừa nói, hắn cũng đã sớm nhìn mãi thành thói quen, chỉ
cần không nguy hiểm đến tính mạng thì hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
“Ngươi và Dã Thần là cùng một mẹ. . . à, ý ta là cùng một mẹ ruột sinh ra à?”
Hạ Thiên thấy Ân Tử Dương hầu như toàn ở bên cạnh Ân Dã Thần, cùng đến
cùng đi, chắc là cũng cùng một mẹ ruột sinh ra. Aiz, ai bảo hoàng thượng lại có nhiều vợ như vậy . . .
“Ừ, tam ca và ta đều cùng mẫu phi, nhưng mẫu phi đã qua đời, từ bé ta và tam ca đã làm con thừa tự của
Nhàn phi, cũng lớn lên trong cung của Nhàn phi.” Ân Tử Dương giải thích, từ bé hắn cũng chưa từng nhìn thấy mẹ ruột, bởi vậy khi nhắc đến mẹ
ruột thì hắn cũng không có cảm giác gì nhiều.
“Ra là thế.” Chả
trách có nhiều anh em* như vậy mà Ân Dã Thần chỉ thân với mỗi Ân Tử
Dương, có lẽ hắn cũng đau lòng vì em trai mình vừa sinh ra đã không còn
mẹ. “Vậy Nhàn phi đó có đối xử tốt với huynh đệ các ngươi không?”
(* sẵn tiện nói một chút, chỗ này QT là huynh đệ, nhưng câu này là suy
nghĩ của HT, mà HT là ng HĐ nên M để là anh em, còn lúc HT nói chuyện vs người ở CĐ thì vẫn để là huynh đệ bt` nhé, cũng có mấy từ nữa tương tự
như vậy, nên đừng thắc mắc tại sao có chỗ M để gọi theo cách HĐ =)) lẽ
ra nên notes từ trước r` mà lười qá, nay nổi hứng nên giải thích luôn )
Hạ Thiên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, trước giờ mẹ kế không bằng mẹ
ruột, dù sao bọn họ cũng chỉ là con thừa tự, chỉ sợ không được chăm sóc
cẩn thận như mẹ ruột.
Nghe vậy, Ân Tử Dương khẽ trầm mặc, lại có chút do dự.
Hạ Thiên thấy hắn như vậy thì nghi ngờ hỏi: “Nhàn phi đó không đối xử tốt với các ngươi sao?”
Ân Tử Dương lắc đầu: “Không, mẫu phi đối xử với tam ca tốt lắm, vẫn luôn
thương yêu tam ca.” Hắn cười cười: “Chỉ có điều, đôi lúc mẫu phi sẽ hơi
nghiêm khắc.”
Đối với Ân Dã Thần rất tốt? Đây là câu trả lời gì
vậy? Hạ Thiên thấy được sự cô đơn trong mắt hắn, lại như đã hiểu ra điều gì, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Bà ấy đối xử tốt với Dã Thần, nhưng đối xử
không tốt với ngươi sao?”
Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi này, Ân Tử Dương lại trầm mặc một chút, sau đó hắn khẽ cười, trong nụ cười lại có
chút ưu thương: “Chắc là vì tam ca giỏi hơn ta.”
Hạ Thiên có chút không đành lòng mở miệng hỏi tiếp, nàng chỉ lắc đầu, an ủi nói: “Tử
Dương, thật ra ngươi cũng rất giỏi, ngươi đừng đau khổ như vậy.”
Ân Tử Dương nhìn nàng cười cười: “Ta không có đau khổ, mẫu phi đối xử tốt
với tam ca, tam ca lại đối xử với ta rất tốt, còn có cả hoàng thúc nữa,
như vậy là đủ rồi.”
“Còn có đệ nữa!” Tiểu Phàm trèo lên người hắn: “Thất ca yên tâm, từ nay về sau Tiểu Phàm sẽ yêu thương huynh!”
“Hai tên ngốc này!” Hạ Thiên đau lòng cười mắng một câu, trong lòng lại âm
thầm cảm thán, Tử Dương có được tâm tính như vậy thật sự là rất hiếm, ở
trong hoàng thất nhưng không vì sự đố kỵ mà làm con người biến chất.
Thật ra hắn là một người không tệ.
Bóng dáng ba người từ từ biến
mất khỏi Ly vương phủ, nhưng chẳng ai phát hiện, trên lầu Minh Ngọc các
có một bóng người đang lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi bọn họ đi khuất, hắn vẫn đứng đó nhìn lâu thật lâu.
Gửi thanks