“Mẫu thân, tối nay khẩu vị rất tốt sao?” Tiểu Phàm nhìn mẹ mình ăn ngon lành, bé không nhịn được hỏi.
Mẫu thân của bé, từ trước tới giờ ăn cơm lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khổ sở, giống như đồ ăn trước mắt có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, lần nào cũng chỉ ăn qua loa vài miếng thì đã no.
Bé biết mẫu thân không có vị giác, cho dù có ăn nhiều đồ ăn ngon như thế nào cũng vô vị, nếu không phải bởi vì nhịn ăn sẽ đói thì chắc là nàng cũng sẽ chả buồn ăn nữa, vậy mà tối nay lại ăn nhiều như vậy, bảo bé làm sao có thể không kinh ngạc cho được? Thậm chí bé còn có chút hoài nghi, có phải mẫu thân đã có vị giác lại rồi hay không?
“Thế nào? Ta không thể ăn nhiều thêm một chút sao?” Hạ Thiên bất mãn nhìn con trai mình.
Tiểu Phàm xoa cằm nói như thật: “Bình thường, lúc mẫu thân có khẩu vị nhất, nếu không phải là nhặt được bạc thì cũng là vì buôn bán khá khẩm, ừm. . . kể từ sau khi đến kinh thành, chúng ta cũng chưa từng buôn bán lại, khả năng này có thể bị loại bỏ, vậy chẳng lẽ. . . hôm nay mẫu thân ngài nhặt được bạc sao?”
“Tiểu tử thúi!” Hạ Thiên không nhịn được mà gõ đầu bé: “Lão nương chỉ là muốn ăn, muốn ăn đó, cho dù không nhặt được bạc thì cũng muốn ăn, con có ý kiến gì sao?”
Tiểu Phàm khinh bỉ liếc nhìn nàng: “Rốt cuộc thì con đã hiểu vì sao phụ vương luôn nhìn mẫu thân rồi lắc đầu thở dài, thì ra là như vậy. . . .”
“Tại sao. . .?”
“Làm gì có ai muốn nuôi một đầu heo chứ!”
“Thằng nhóc chết tiệt, con muốn chết phải không?”
Hạ Thiên tức giận, không hề nghĩ ngợi mà nhào tới, lăn qua lộn lại cùng với Tiểu Phàm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang ra từng tràng âm thanh vui vẻ đùa giỡn của hai người.
Ân Tịch Ly đứng ngoài cửa, lẳng lặng nghe hai người cười cười nói nói ở bên trong, trong lòng cảm thấy đầy thỏa mãn, cuộc sống như vậy. . . thật tốt.
Vô cùng tốt.
Nếu có thể vĩnh viễn được như thế này.
Thì sẽ tốt hơn.
Hắn lặng lẽ cong môi mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, để lại sự ấm áp này cho hai mẹ con nàng.
Hai mẹ con ở trong phòng náo loạn nửa ngày, rốt cuộc cũng kiệt sức, ngã vật xuống giường thở hổn hển.
“Tiểu Phàm, con thích nơi này à?” Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Thiên chợt nhẹ nhàng hỏi.
“Mẫu thân không thích nơi này sao?” Tiểu Phàm không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại nàng.
“Haiz, mẫu thân cũng không biết nữa. . .” Hạ Thiên lật người, kéo Tiểu Phàm ôm vào trong ngực, rầu rĩ nói: “Ta không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét.”
Chẳng qua so với trước kia, nàng vẫn thích cùng con trai bôn ba ở trên đường phố, cuộc sống như vậy mặc dù khổ cực nhưng cũng rất vui vẻ, không phải sao?
“Có phải là mẫu thân vẫn còn đang hoài nghi phụ vương rốt cuộc có phải là cha ruột của Tiểu Phàm hay không đúng không?” Tiểu Phàm nghiêng đầu nhìn mẫu thân của mình.
“Khụ, chuyện như vậy không thể hoài nghi nha. . .” Hạ Thiên hơi lúng túng, quả thật là nàng có chút hoài nghi, mặc dù Tiểu Phàm là phiên bản thu nhỏ của Ân Tịch Ly, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn chưa từng hỏi đại thúc, ngày đó. . .chuyện đó. . .rốt cuộc có phải là hắn hay không?
Nàng muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng, nếu như đó là sự thật thì bảo nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây?
Nhưng nếu như không phải là đại thúc thì sao? Tổ tông cũng đã nhận rồi, còn có thể thay đổi thế nào?
Nàng đau đầu, cái vấn đề này làm nàng vô cùng đau đầu.
“Oh.” Tiểu Phàm chớp mắt vài cái: “Con thấy trên sách có nói đến một cách là dùng máu để xác nhận quan hệ, hay là ngày mai chúng ta len lén lấy vài giọt máu của phụ vương rồi nhỏ vào thêm vài giọt máu của con, như vậy có thể xác định hay không?”
“Nói bậy, không cho phép sử dụng cách này!” Hạ Thiên sưng mặt, nghiêm túc nói với con trai: “Con quên mẫu thân đã từng nói mẫu thân là người đến từ thế giới tương lai sao? Trong thế giới tương lai, có một loại khoa học kỹ thuật gọi là DNA, phương pháp mà con nói là tư tưởng của người cổ đại, chỉ cần là họ hàng có quan hệ gần gũi thì máu cũng có thể dung hòa lại với nhau, cho nên ta không cho phép!”
Tiểu Phàm lại ồ một tiếng, lục đục trèo lên người Hạ Thiên, mắt to nhìn mắt nhỏ: “Mẫu thân, khi nào thì mẹ mang con đến đó xem một chút? Con cũng rất muốn xem quê ngoại của mình như thế nào nha!”
Hạ Thiên chưa từng giấu giếm thân thế của mình với Tiểu Phàm, từ khi Tiểu Phàm bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã nói với bé, quê của bọn họ ở Thượng Hải - Trung Quốc chứ không phải là vương triều Vũ Trinh này, Tiểu Phàm nhớ rất rõ, cũng đem bí mật này chôn sâu trong đáy lòng, chỉ mong một ngày có thể được mẫu thân dẫn đến Trung Quốc xem một chút, chẳng qua mẫu thân vẫn nói là nàng cũng không biết làm thế nào để trở về.
Quả nhiên, nghe xong câu hỏi của Tiểu Phàm, Hạ Thiên có chút hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẫu thân cũng không biết, có thể, có thể là sẽ không trở về được nữa. . .”
Tiểu Phàm bĩu môi: “Lần nào cũng nói như vậy, thà cứ nói thẳng là không muốn dẫn con đến đó cho rồi.” Bé rất không hài lòng, cảm thấy mẫu thân cố tình khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình rồi sau đó lại hung hăng đập tan giấc mộng của mình, thật là độc ác!
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn bé, không khỏi cười một tiếng: “Tiểu Phàm, con có bao giờ nghĩ vì sao ta không trở về không?”
“Chẳng phải mẹ đã nói là không biết đường về sao?” Tiểu Phàm hậm hực nói, ai mà lại không nhớ đường về nhà chứ? Trên đời này cũng chỉ có một mình mẹ ruột của bé mà thôi.
“Không phải là ta không biết, cũng không phải là không muốn trở về, ngày nào mẫu thân cũng muốn trở về, chẳng qua là không trở về được.”
“Không thể trở về?” Tiểu Phàm nhíu mày, không biết nói sao, chẳng lẽ mẫu thân đã làm sai chuyện gì cho nên người nhà không cho phép quay về sao?
“Tiểu Phàm, nếu như có một ngày mẫu thân thật sự quay về, rất có thể là sẽ không trở về nơi này được nữa, đến lúc đó con hãy ở bên cạnh phụ vương mà sống thật tốt, thật vui vẻ, không cần phải tưởng niệm mẫu thân, biết chưa?”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Phàm luống cuống, vội vã nắm chặt tay Hạ Thiên: “Mẫu thân, người không mang Tiểu Phàm cùng trở về sao?”
Đôi mắt của Hạ Thiên đỏ lên: “Ta cũng không biết con có thể trở về hay không. . .”
Ngay cả nàng cũng không biết mình có thể trở về hay không chứ huống chi là Tiểu Phàm vốn thuộc về thế giới này.
Bé sinh ra ở nơi này, lớn lên ở thế giới này, làm sao. . .có thể đến thế kỷ 21 chứ? Có thể không? Có khả năng này hay không?
Tiểu Phàm mím môi thật chặt, không nói nên lời.
Hạ Thiên thấy bé như vậy, lòng nàng đau như cắt, vội vàng nói: “Tiểu Phàm, đừng suy nghĩ nhiều, mẫu thân cũng không biết mình có thể trở về hay không nữa, mẫu thân đồng ý với con, chỉ cần có thể trở về, ta nhất định sẽ mang con theo cùng!”
“Thật không?” Lúc này Tiểu Phàm mới mở miệng, buồn bã hỏi.
“Đương nhiên là thật, làm sao mẫu thân có thể bỏ Tiểu Phàm được chứ?”
“Vậy phụ vương thì sao?”
“. . . .”
Ân Tịch Ly? Hạ Thiên bất đắc dĩ có chút nhức đầu, nàng cũng không biết có thể trở về hay không? Nếu còn mang theo Ân Tịch Ly, như vậy. . . thì thời không sẽ bị đảo loạn mất!
Tiểu Phàm cũng im lặng, trong lòng dần dần hiểu được suy nghĩ của mẫu thân, nếu như có một ngày mẫu thân phải về thì cả nhà ba người bọn họ sẽ không thể nào đoàn viên, sẽ phải chia ly mà thôi.
“Mẫu thân, người đừng trở về nữa, cứ sống ở đây đi!” Im lặng hồi lâu, Tiểu Phàm buồn bực nói, bé nắm chặt tay Hạ Thiên, giống như là rất sợ nàng bỏ đi: “Tiểu Phàm cũng không muốn thấy quê ngoại nữa, Tiểu Phàm muốn ở đây, mẫu thân cũng ở đây!”
“. . .Được.” Hạ Thiên chần chừ đáp ứng.
Trong lòng nàng cũng rất hoang mang, năm đó nàng xuyên đến đây cũng không hề được báo trước, không biết một ngày nào đó có thể xuyên trở lại, nghĩ tới điều này, nàng càng thêm mờ mịt.
Loại chuyện như vậy vẫn luôn xảy ra mà không hề báo trước.
Tiểu Phàm không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy Hạ Thiên, đôi mắt khép lại giống như là đang ngủ thiếp đi.
Hạ Thiên ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai mình, lòng nàng bỗng trở nên mềm mại, từ khi Tiểu Phàm ba tuổi đã không còn cần nàng ngủ chung nữa, còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, mỗi lần nàng hăng hái muốn ôm con trai bảo bối ngủ cùng thì bé luôn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn nàng, sau đó xoay người bỏ đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Không ngờ bởi vì trong lúc nàng vô tình nói một câu rời đi mà bé lại lo được lo mất, không thể rời xa mình, Hạ Thiên vừa vui lại vừa lo lắng, nếu như một ngày nào đó nàng không cẩn thận lại xuyên trở về thì sao đây? Đến lúc đó Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?
Một đứa bé trưởng thành sớm lại hiểu chuyện như vậy, nếu như không còn trông thấy mình thì sẽ đau lòng đến mức nào?
Nàng khẽ thở dài, thôi thôi, dù sao chuyện này cũng chẳng ai đoán trước được, nói không chừng nàng sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này, không đúng sao?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng cảm thấy khá hơn, ôm thân thể nhỏ bé của Tiểu Phàm vào trong ngực, lẳng lặng nhìn vẻ mặt bé ngủ say, trong lòng bỗng dưng sôi sục, đã lâu rồi không được ngủ cùng con trai, ôm thân thể thơm tho mềm mại trong ngực, nàng thật hoài niệm, cũng vô cùng thoải mái.
Hạ Thiên cười đắc ý, sau đó ôm lấy con trai mình, chuẩn bị đi gặp Chu công.
Nhưng sau đó lại có vấn đề phát sinh. . . .
Hức, nàng đã ngủ cả một buổi chiều, làm sao còn có thể ngủ được nữa? Tinh thần lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết!
Chẳng qua là. . . .
Nhìn con trai ngủ say, mày kiếm còn khẽ nhíu lại, Hạ Thiên thở dài, vì không muốn đánh thức bé cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là rón rén xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách không gian bên trong với mọi tiếng động ồn ào ở bên ngoài.
Trăng đã lên cao lắm, tán cây rậm rạp mọc tràn lan, ánh trăng mờ mờ ảo ảo xuyên qua từng kẽ lá, Hạ Thiên ngước mắt nhìn cái cây này, lại nhớ đến cái cây không ra hoa cũng chẳng kết trái ở cô nhi viện ngày bé.
Cái cây ở trong cô nhi viện rất cao, khi còn bé, ở trong cô nhi viện, nàng và Ngôn Hoan là tiểu bá vương, nghịch ngợm đến mức viện trưởng cũng phải nhức đầu, hai người bọn họ thường hay đùa giỡn lăn lộn ở dưới gốc cây đó.
Sau cũng bởi vì nàng và Ngôn Hoan quá nghịch ngợm cho nên hầu hết đám trẻ trong cô nhi viện đều đã được nhận nuôi, chỉ còn sót lại nàng và Ngôn Hoan, bị người nhận nuôi trả về.
Hôm nay nhớ lại, dường như đã hơn mười năm rồi nàng không leo cây, vừa nghĩ đến thì lại trở nên hăng hái, ngay lập tức vén hai tay áo, sau đó co chân, giống như một con khỉ, bắt đầu bám vào thân cây rồi leo lên.
Cây này hình như đã rất lâu năm rồi, nhưng cũng không quá cao, cành lá um tùm lại còn rất xù xì thô ráp, Hạ Thiên trèo một cách dễ dàng, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã bò lên được, nàng tìm một vị trí tương đối thoải mái rồi nằm xuống, vạch mấy tán lá trên mặt, hé ra một khe hở để ngắm trăng.
“Ông trăng này, ông nói xem, đến khi nào thì ta mới được gặp lại Ngôn Hoan?”
“Ông trăng này, ông nói, mấy ngàn năm sau ông làm sao còn có thể giống như bây giờ?”
“Nếu như bây giờ ta trở về thì sẽ trẻ hơn hay già đi? Hay lại trở về khoảng thời gian lúc ta mới vừa chuyển kiếp, dáng vẻ giống hệt như bảy năm về trước?”
“Mẹ nó, ta hỏi ông mà sao ông không trả lời, đây là cái đạo lý chết tiệt gì chứ?”