Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)

Nàng lạnh lùng nói, cũng không muốn nhìn xem sắc mặt của hắn thế nào, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Không có gì để nói!”

“Có!” Giọng nói của hắn kiên quyết, vô cùng cố chấp.

“Không có!” Hạ Thiên so với hắn còn kiên quyết hơn, cố chấp hơn!

Đứng giữa trận tranh chấp không hề báo trước này, Hướng thừa tướng sau khi trông thấy tam hoàng tử bị ăn một cái bạt tai, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vô cùng tức giận nói: “Dân nữ to gan! Ngươi lại dám làm như vậy! Cho dù ngươi có là bạn của Ly vương điện hạ cũng không thể hỗn láo với tam hoàng tử, ngươi. . .”

Hắn muốn kêu người lôi nàng về hỏi tội, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt của Hạ Thiên quá giống con gái mình thì lời nói lại nghẹn nơi cổ họng, một câu ‘mang về hỏi tội’ cũng không thể nào nói ra.

Nhậm Diệc lại càng trợn to mắt, thứ nhất là khiếp sợ nhìn Hạ Thiên vậy mà lại dám ra tay đánh người, thứ hai là khiếp sợ bởi vì người nàng đánh chính là tam hoàng tử, thứ ba là khiếp sợ bởi vì tam hoàng tử bị người ta tát cho một cái bạt tai như thế mà vẫn đứng im tại chỗ, mặt không đổi sắc, thứ tư là khiếp sợ Hạ Thiên tát tam hoàng tử xong lại vẫn có thể đứng im tại chỗ, mặt không đổi sắc. . . .

Chuyện ngày hôm nay dường như có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, Nhậm Diệc cũng nhíu mày, hiện giờ, cho dù có ngu đi nữa thì cũng có thể nhìn ra được giữa Hạ Thiên và tam hoàng tử đã có chuyện gì đó xảy ra, mà cái loại chuyện này lại khiến cho hắn cảm thấy bất an, đừng nói tên tam hoàng tử này lại là một Ân Tịch Ly thứ hai chứ?

“Ta làm sao? Tại sao ta không thể đánh hắn?” Hạ Thiên lạnh lùng hỏi ngược lại, trong cuộc đời này, người khiến nàng ghét vô cùng ít, mà Ân Dã Thần lại bất hạnh nằm trong số đó.

“Ngài ấy là tam hoàng tử!” Hướng thừa tướng cảm giác đầu mình như xuất hiện thêm vài cọng tóc bạc, tất cả đều đã nói rõ ràng như thế, người trước mặt này là tam hoàng tử, dám đánh hắn, trừ hoàng thượng và thái hậu thì còn có thể là ai nữa? Thế nhưng nàng lại không biết hối cải mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!

Hướng thừa tướng giận đến toàn thân run lên, thế nhưng lại không thể nào nói ra những lời độc ác với Hạ Thiên.

“Tam hoàng tử thì không được đánh sao?” Hạ Thiên chỉ vào Ân Dã Thần: “Ông hỏi hắn một chút xem hắn có đáng bị ta đánh hay không?”

Tại sao nàng lại không thể đánh hắn? Hắn lợi dụng tình cảm của nàng, lừa gạt phản bội nàng! Tại sao nàng không thể đánh? Chẳng lẽ tất cả những thứ mà bọn họ gây ra, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn ở trong lòng thôi sao?

Nàng nhịn, nhịn đã hơn bảy năm rồi, chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt mình, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì, thế nhưng ai bảo hắn lại xuất hiện? Biết rõ nàng không muốn gặp mà hắn còn cố gắng gọi nàng lại! Là chính bản thân hắn tự tìm, mắc mớ gì đến nàng?

Hạ Thiên càng nghĩ càng giận, giận đến mắt cũng đỏ lên, nàng cũng là người, cũng sẽ cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khổ sở mà!

Ân Dã Thần trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, trong lúc mơ hồ lại khẽ thở dài.

“Thật xin lỗi!” Hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng, giọng nói bình thản, lại đủ cảm thấy hắn có bao nhiêu chân thành, ngay trước mặt bọn họ, một người đường đường là tam hoàng tử lại buông xuống tôn nghiêm của hoàng thất, cũng chỉ vì muốn nói lời xin lỗi với nàng.

Sống mũi Hạ Thiên cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt, thế nhưng nàng cố gắng chịu đựng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi không cần phải nói lời xin lỗi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi!”

Nói xong, nàng xoay người đi về phía Ly vương phủ.

“Hạ Thiên!” Ân Dã Thần khó khăn lắm mới gặp được nàng, nếu hôm nay không thể đem mọi chuyện nói rõ ràng thì sao hắn có thể để cho nàng đi được?

Hắn không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo nàng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng, tung người lên, loáng một cái đã không còn thấy bóng dáng!

“Tiểu Thiên Thiên!” Nhìn thấy Ân Dã Thần không nói tiếng nào mà đã bắt người, Nhậm Diệc cũng nổi giận, mũi chân khẽ nhón lên một cái, lập tức đuổi theo.

Thân thể của Hướng thừa tướng chợt lay động, thân thể già nua tựa như khói bụi tàn tro, sắp sửa ngã xuống đất, xa phu vội vàng đỡ lấy hắn, kêu lên một tiếng: “Lão gia, ngài sao vậy?”

Nhậm Diệc đang chuẩn bị đuổi theo cũng đột nhiên dừng bước, vội vàng nhìn Hướng thừa tướng. ( chẹp, ta nói số nam phụ là thế, chỉ vì trong lòng còn quá nhiều thứ không thể buông bỏ nên nam phụ mãi mãi chỉ là nam phụ mà thôi … *thở dài* )

“Không sao, ta già rồi, aizz!” Hướng thừa tướng thở dài, nói.

Xa phu do dự nhìn về hướng Ân Dã Thần vừa rời đi: “Lão gia, tam hoàng tử. . . .”

Sắc mặt của Hướng thừa tướng lập tức đanh lại, nghiêm túc nói: “Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được kể lại cho bất kỳ ai, rõ chưa?”

Mặc dù Hướng thừa tướng đã lớn tuổi nhưng vẫn là một người khôn khéo, cũng nhìn ra được giữa tam hoàng tử và Hạ Thiên đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa, lần này bị tát, thế nhưng tam hoàng tử cũng không so đo thì bọn họ có quyền gì mà dám can thiệp?

Chẳng qua là chuyện này dù sao cũng ảnh hưởng tới uy nghiêm của hoàng thất, tuyệt đối không thể để lộ cho bất kỳ kẻ nào biết được, nếu không, cho dù tam hoàng tử không muốn truy cứu nhưng chỉ e Hạ Thiên cũng khó thoát tội.

“Dạ! Tiểu nhân hiểu rồi!” Xa phu cũng là một người thông minh, biết chuyện gì nên nói và không nên nói, hơn nữa sau khi biết được thân phận của Hạ Thiên thì hắn cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhậm Diệc thấy Hướng thừa tướng không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng muốn đuổi theo để mang Hạ Thiên trở về, thế nhưng nán lại một lúc lâu như vậy, Hạ Thiên và Ân Dã Thần đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Hắn hậm hực với chính mình một tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở về Ly vương phủ chờ tin tức.

Trước khi đi, hắn liếc nhìn Hướng thừa tướng, ánh mắt của hắn có chút phức tạp, ánh mắt đó tựa như đã trải qua ngàn vạn năm phong hoa đãi thế, lại cất giấu vô vàn bi thương và bất đắc dĩ.

***

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Hạ Thiên liều mạng giãy giụa, thế nhưng nàng chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, thật sự không thể nào thoát khỏi Ân Dã Thần tinh thông võ nghệ được.

Hạ Thiên không biết hắn muốn mang mình đi đâu, chỉ thấy cảnh vật phía dưới đang nhanh chóng lùi về phía sau, mà nàng bị Ân Dã Thần ôm trên không trung mới chính thức cảm nhận được khinh công của cổ đại ảo diệu thế nào.

Khinh công nha. . . nàng cũng muốn học nha. . . Ít ra nếu nàng học được thì bây giờ Ân Dã Thần đã không thể bắt được nàng rồi.

Nàng không hiểu, nàng đã nói với hắn rõ ràng như vậy, giữa bọn họ đã không còn gì để nói, nàng cũng không cần lời xin lỗi của hắn, chỉ hy vọng hắn đừng xuất hiện trước mặt mình là tốt rồi, một cái bạt tai khi nãy đều đã đem hết mọi tâm tình trong lòng nàng tan thành mây khói.

Lấy được một lời xin lỗi của hắn, cho hắn một cái bạt tai cũng đã hả giận rồi, những thứ này đã là quá đủ, nếu như nàng thật sự muốn trả thù thì cũng đấu không lại hắn, hắn là hoàng tử, mà nàng chỉ là dân thường thấp cổ bé họng mà thôi.

Dân không đấu với quan, những lời này nàng đều hiểu được.

Ân Dã Thần không trả lời, chẳng qua chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó tầm mắt lại nhìn thẳng về phía trước, nhanh chóng rời đi.

Hạ Thiên chợt cảm thấy cảnh vật xung quanh dần dần có chút quen thuộc, cầu đá rộng lớn cong cong, hai gốc liễu bên dưới chân cầu, một hồ nước sâu nhưng nước bên trong đã rất cạn, tất cả những thứ lạ lẫm này so với bảy năm trước đều giống nhau như đúc, nơi này là Lê viện.

Lại một lần nữa trở về Lê viện, tất cả mọi thứ xa lạ đến thế, cũng quen thuộc đến thế.

Ngôi viện này là Ân Dã Thần đã mang nàng từ chỗ của đại thúc đến đây.

Nàng đã ở chỗ này, đã từng trải qua cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, không cần lúc nào cũng phải lo kiếm bạc mà rầu rĩ, không cần cả ngày phải tự hỏi vì sao đại thúc luôn muốn chỉnh mình mà rầu rĩ, cuộc sống ở nơi này là cuộc sống nhẹ nhàng và thư thái nhất kể từ khi nàng đến vương triều Vũ Trinh này.

Chẳng qua là, bây giờ lại đứng đây một lần nữa, trong lòng đã không còn cảm giác nhẹ nhàng và thư thái như trước nữa rồi, chỉ còn cảm giác khổ sở không cách nào xua đi được mà thôi.

Ân Dã Thần đặt nàng xuống, đứng trong mái đình, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Hạ Thiên quan sát bốn phía rồi từ từ xoay người lại, chống lại cái nhìn của hắn: “Ngươi mang ta tới đây làm gì?”

Nàng hỏi, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, tựa như đang cố đè nén tâm tình của mình.

Ân Dã Thần nhìn nàng: “Mọi thứ nơi này đều không thay đổi.” Hắn đáp lại, chắp tay nhìn mặt hồ lạnh như băng bên dưới mái đình, ánh nước lấp lánh rọi vào đôi mắt trong suốt của hắn: “Nàng vẫn là chủ nhân của nơi này!”

Hạ Thiên cười một tiếng, giọng nói có chút giễu cợt: “Có thể sao, tam hoàng tử?” Nàng chỉ vào một dải hoa cỏ ngát hương thơm, giọng nói lạnh nhạt: “Chủ nhân của nơi này tên là Hướng Linh Lung chứ không phải là Hạ Thiên, ta nghĩ, chắc là tam hoàng tử đã nhận lầm người rồi!”

Thấy nàng lại nhắc tới cái tên Hướng Linh Lung, ánh mắt Ân Dã Thần chợt lóe lên, quay đầu lại chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng: “Hạ Thiên, ta thừa nhận, lúc đầu tiếp cận nàng là bởi vì Hướng Linh Lung!”

“Vậy ngươi còn ở đây giải thích cái gì?” Hạ Thiên cười lạnh: “Cảm thấy đùa giỡn với ta rất vui sao? Cảm thấy lúc ngươi gọi ta là Hướng Linh Lung, ta còn ngây ngốc gật đầu với ngươi rất buồn cười phải không?”

“Không!” Ân Dã Thần cắt đứt lời nàng: “Lúc đầu, thật sự là ta có mục đích, nhưng về sau ta đã từ bỏ ý định đó!”

“Từ bỏ?” Hạ Thiên cười một tiếng, trong nụ cười rõ ràng mang theo sự châm chọc, nàng bỗng nhiên kéo ống tay áo bên trái lên, trên cổ tay trái của nàng có một vết sẹo đỏ hồng, dài khoảng tầm một ngón tay giữa: “Ngươi có biết đây là vì sao không?”

Nhìn vết thương đó, lời nói của Ân Dã Thần vừa xông lên tới miệng đột nhiên lại nuốt trở lại, trong mắt lại càng thêm áy náy.

“Nhìn ra được đúng không?” Thấy sắc mặt của Ân Dã Thần, khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên, từ từ nói: “Từ khi ngươi bắt đầu tiếp cận ta thì đã hạ độc ở trên thân thể ta, ta nói có đúng không?”

Ân Dã Thần mấp máy môi, tròng mắt rũ xuống, nhưng cũng không phủ nhận: “Đúng.”

“Trên đường từ huyện Lâm An trở về, đại thúc hỏi có phải thân thể ta có gì khác thường hay không, lúc ấy ta vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, về sau đại thúc lại nói, trước khi ta mất tích không lâu thì có một vị đại phu phát hiện trên người ta có một loại độc kỳ quái, nhưng rốt cuộc vị đại phu đó lại không thể biết là loại độc gì, sau đó ta lại rơi xuống vách núi, gặp được Nhậm Diệc, Nhậm Diệc cũng nói cho ta biết, đây là một loại cổ độc, loại cổ độc này sẽ không khiến cho người ta mất mạng, chỉ bị khống chế bởi người hạ độc, giống như một con rối, ngươi muốn ta làm gì thì ta phải làm cái đó, ta nói có đúng không?”

“Đúng.” Ân Dã Thần chưa từng ngẩng đầu lên, thật sự là lúc đó hắn đã định dùng Hạ Thiên để thay thế Hướng Linh Lung cho nên mới hạ độc này ở trên người nàng, bởi vì hắn sợ đến lúc đó không khống chế được Hạ Thiên, sợ nàng sẽ quay ngược lại cắn hắn và Hướng Linh Lung, nếu để cho phụ hoàng biết thì hắn và Hướng Linh Lung sẽ bị liên lụy, cho nên hắn muốn hoàn toàn khống chế nàng, vì vậy đã sử dụng cổ độc này.

“Chẳng qua là độc này. . . .” Hắn mấp máy môi, tính giải thích.

Hạ Thiên cũng cười lạnh, giúp hắn nói tiếp: “Chẳng qua là độc này nếu không gặp phải tình huống đặc biệt thì sẽ không phát tác, có đúng không?”

“Đúng. . .” Thì ra là ngay cả chuyện này nàng cũng đã biết, Ân Dã Thần bất đắc dĩ thở dài, nếu như thời gian có thể quay lại thì hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng loại độc này với nàng, trên thực tế, ngay từ lúc hạ độc thì hắn đã bắt đầu hối hận, cũng đã suy nghĩ xem làm thế nào để giải độc trên người nàng rồi.

Hạ Thiên hơi hất cằm lên, nhìn phía chân trời, ánh tà dương đã nhuốm thành một màu đỏ rực, giọng nói nhẹ nhàng như đang dần phai nhạt: “Ngươi cũng đã biết cổ độc này, suýt chút nữa thì đã hại ta và Tiểu Phàm, một xác hai mạng sao?”

Ân Dã Thần sững sờ ngẩng đầu: “Làm sao có thể? Cái loại cổ độc này nếu như không có hoa kim tàm, chắc chắn là sẽ không phát tác!”

“Haha, hoa kim tàm. . .” Hạ Thiên cười cười: “Ngươi cũng biết rõ, ta té từ trên vách núi xuống cũng chỉ còn lại nửa cái mạng sao? Nếu không có thánh dược hoa kim tàm, làm sao ta có thể sống đến bây giờ?”

“. . .” Ân Dã Thần siết chặt tay lại, hoa kim tàm chính xác là thánh dược, cho dù người nào sắp chết hay chỉ còn lại nửa cái mạng, chỉ cần ăn hoa kim tàm thì có thể nhặt được về một mạng.

Vốn nghĩ là nàng sẽ không bao giờ gặp phải hoa kim tàm, cho nên cổ độc trên người sẽ không phát tác, vậy mà không ngờ tới, trên đời này quả thực có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, những chuyện càng không hy vọng nó xảy ra thì nó lại càng xảy ra.

“Ta mang thai Tiểu Phàm nhưng lại không biết cổ độc đã khuếch tán trong cơ thể mình, thậm chí ngay cả Tiểu Phàm cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, nếu Nhậm Diệc không phải là cao thủ dụng độc thì làm sao ta và Tiểu Phàm có thể thoát khỏi một kiếp này? Ngươi nói, ta nên tha thứ cho ngươi sao? Giữa chúng ta thật sự còn gì tốt đẹp để nói nữa sao?”

“Thật xin lỗi!” Giọng nói của Ân Dã Thần như nghẹn đi. Cho tới bây giờ mới hiểu được, dù hắn đã hối hận nhưng cũng đã từng suýt chút nữa hại nàng mất mạng.

“Ta nói rồi, ngươi không cần phải xin lỗi nữa.” Giọng nói của Hạ Thiên khôi phục lại bình thường, giống như từ nãy giờ vẫn chưa nói gì, hắn vẫn là hắn mà nàng vẫn là nàng. “Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu, không có ai nguyện ý đi làm thế thân cho người khác, cho dù bề ngoài bọn họ giống nhau như đúc, cho dù đối phương có là người giàu sang quyền quý, nhưng có thể họ vĩnh viễn chỉ muốn làm một người dân nhỏ bé bình thường chứ không phải là cái loại thiên kim tiểu thư gì đó.”

Ân Dã Thần mơ hồ cười khổ, hắn có thể không nói lời xin lỗi sao? Hắn suýt chút nữa đã hại chết người con gái mà mình ngày đêm thương nhớ, suýt chút nữa thì đã hại chết hai mẹ con nàng. . . cho dù nàng không muốn nghe lời xin lỗi của hắn thì hắn cũng có thể không nói được sao?

Hạ Thiên nói xong thì cũng cảm thấy mình và hắn đã không còn gì để nói nữa, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Hôm nay đã nói tất cả những gì nên nói rồi, giữa chúng ta cũng không còn ai nợ ai nữa, nếu như đã không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước!”

Nàng quay đầu nhìn Ân Dã Thần một cái, thấy hắn không ngăn mình lại, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào tạm biệt, sau đó đi về phía cửa lớn của Lê viện.

Ân Dã Thần đúng là thật sự không ngăn cản nàng, hắn vẫn thủy chung rũ tròng mắt, nhìn mặt hồ yên tĩnh dưới mái đình này, đứng lặng người lâu thật lâu.

Trông thấy cửa lớn đã ở trước mắt, Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, chắc có lẽ bởi vì đây là lần cuối cùng nàng đi tới Lê viện này chăng?!

Bảy năm trong hoài niệm đã trở thành ký ức, đã sớm bị nàng chôn vào nơi sâu nhất trong lòng mình, hôm nay lại khơi dậy một lần nữa, đến cuối cùng lại khiến cho người ta hoài niệm, lưu luyến liếc nhìn cả một sân viện đầy ắp hoa cỏ ngát hương thơm, Hạ Thiên cười cười tự giễu, cũng không do dự nữa mà bước ra khỏi Lê viện.

“Cho dù nàng có tin hay không.” Khoảnh khắc khi nàng vừa bước ra khỏi Lê viện, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Ân Dã Thần, thanh âm nhẹ nhàng theo gió, lay động từng chút từng chút một, truyền tới tai nàng: “Ngày đó, một lời nói muốn cưới nàng làm vương phi của ta, đều là thật lòng.”

Bước chân của Hạ Thiên hơi dừng lại, nàng nhắm mắt, khẽ hít một hơi, không đáp lời nữa, cũng chẳng quay đầu lại nữa, từ từ đi về phía Ly vương phủ xa xa.

Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lúc bất chợt, khóe môi khẽ cong lên.

Mà ta vẫn tin tưởng, trong lòng nàng vẫn luôn có vị trí của ta, cho dù nàng là mẫu thân của Tiểu Phàm, cho dù hoàng thúc sẽ không buông tay nàng, chỉ cần trong lòng nàng có ta. . .

Ta sẽ không ngại cưới nàng về làm phi.