Ân Tịch Ly tò mò cầm tờ giấy lên nhìn một chút, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, sau đó, lại thấy hắn mím môi thật chặt.
Trên tờ giấy Tuyên là mấy chục cái quy định, phía trên cùng có viết bốn chữ
‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’ rất to , nét chữ không lưu loát, lại có chút xiêu
vẹo, vừa nhìn cũng biết là do tự tay Tiểu Phàm viết, mặc dù viết ngoáy
nhưng bé lại đem tất cả những quy định này viết một cách cực kỳ nghiêm
túc.
- Điều thứ nhất: không được phép hung dữ với mẫu thân, không được phép khi dễ mẫu thân, không được phép hù dọa mẫu thân.
- Điều thứ hai: không được cưới tiểu thiếp, không được tới lầu xanh, không được nuôi nhân tình ở bên ngoài.
- Điều thứ ba: phải mua cho mẫu thân thật nhiều quần áo, thật nhiều trang sức, thật nhiều phấn son, thật nhiều đồ ăn ngon.
- Điều thứ tư: nếu có ai dám mắng chửi mẫu thân, ngài phải mắng lại hắn. Nếu
có ai dám đánh mẫu thân, ngài phải đánh lại hắn. Nếu có ai dám khi dễ
mẫu thân, nếu ngài không muốn khi dễ hắn thì cứ trực tiếp tiễn hắn xuống gặp Diêm Vương là được rồi.
- Điều thứ năm: . . . . . . . . . . . . . . . .
- Điều thứ sáu: . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mỗi một quy định, bé đều lấy mẹ mình làm mục tiêu chính, lúc nào cũng xoay
quanh mẹ, bởi vì mẹ mà lo lắng trước sau, suy nghĩ chu đáo, lại chẳng hề nhắc tới bản thân mình một chút nào.
Đôi mắt của Ân Tịch Ly dần
trở nên ươn ướn, nơi khóe mắt bỗng có cảm giác cay cay, hắn không biết,
đứa bé này đã phải lớn lên ở trong hoàn cảnh thế nào mới có thể bởi vì
mẹ mình mà lo lắng mọi thứ một cách cẩn trọng như vậy, mỗi một câu nói,
mỗi một hành động, bé đều vì mẹ ruột của mình mà suy nghĩ, lại hoàn toàn không hề nghĩ đến bản thân, đây thật sự là một đứa bé sáu tuổi sao?
“Phụ vương, người đã xem xong chưa? Nếu như không có ý kiến gì thì xin hãy
dùng Kim Ấn đóng dấu vào đi!” Tiểu Phàm không hề chú ý tới sắc mặt của
hắn, chỉ có chút đắc ý nhìn bản ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’ mà mình đã tốn mất
một canh giờ để viết ra. Chỉ cần phụ vương đóng dấu vào đây thì sau này
bé sẽ không phải lo lắng mẹ mình bị người ta khi dễ nữa.
Nếu
chẳng may bọn họ bị ai đó bắt nạt, thì cũng có một ngọn núi lớn như vậy
làm chỗ dựa vững chắc, con đường rộng lớn ở phía trước chẳng phải là sẽ
trở nên dễ dàng hơn rồi sao?
Ân Tịch Ly ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lần này, hắn phải dùng một ánh mắt khác để đánh giá Tiểu
Phàm. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng hết mức để giọng nói của mình
không trở nên run rẩy: “Tại sao con lại viết cái này? Chẳng lẽ. . . . .
Lúc trước, hai mẹ con con. . . . . . thường xuyên bị người ta khi dễ
sao?”
“Hả?” Tiểu Phàm bỗng phát hiện có gì đó không đúng từ trên
vẻ mặt của cha mình, đôi mắt to tròn khẽ chớp, có phải là phụ vương đã
hiểu lầm chuyện gì rồi hay không? Bé đang định mở miệng giải thích rằng, có bé và sư phụ ở đó, nào có ai dám khi dễ mẫu thân, bé viết những điều này cũng chỉ vì muốn chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn trước khi trở về kinh
thành mà thôi.
Nhưng khi bé đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên
lại nghĩ, nếu phụ vương cho rằng trước đây mẹ thường xuyên bị người ta
khi dễ, thì sau này, có thể nào, phụ vương sẽ không khi dễ mẹ nữa hay
không? Có khi lại càng thương mẹ nhiều hơn bây giờ nữa? ! Nghĩ tới đây,
trong lòng bé âm thầm vui vẻ, rồi khuôn mặt ngay lập tức lại trở nên
buồn bã, đau khổ cúi đầu: “Tiểu Phàm. . . . . Tiểu Phàm còn nhỏ, đánh
không lại bọn họ. . . . . Sư phụ lại không thường xuyên ở đây. . .
. Cho nên, mẫu thân. . . . thường hay bị người ta khi dễ. . . . .bọn họ còn nói những lời rất khó nghe. . . . .”
Ân Tịch Ly đưa tay túm
chặt vạt áo trước ngực, bỗng dưng cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác
đó giống như có một tảng đá ngàn cân đang đè nặng bên trong lồng ngực,
khiến cho hắn không thể nào thở nổi.
Mấy năm qua, nha đầu kia. . . . . .đã trải qua một cuộc sống như vậy sao. . . . . .
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy cũng đúng, dù sao nàng cũng chỉ là một cô
gái trói gà không chặt, bởi vì phải chăm sóc cho Tiểu Phàm, sao có thể
không chịu nhiều khổ cực, sao có thể không mệt mỏi? Chẳng lẽ, Tiểu Phàm
yêu thương nàng như vậy, nàng có thể không đau lòng sao?
Ân Tịch
Ly cảm thấy lòng mình càng thêm nhức nhối, lại tự trách mình sao không
thể tìm được nàng sớm hơn, để cho mẹ con bọn họ phải chịu nhiều khổ sở
như vậy?
Tiểu Phàm nhìn thấy Ân Tịch Ly như có điều suy nghĩ,
khuôn mặt lại dần dần lộ vẻ áy náy như đang tự trách chính mình. Trong
lòng bé âm thầm vui vẻ, tốt lắm, đã đạt được hiệu quả như bé mong muốn
rồi! Phải để cho cha biết mẹ đã khổ cực như thế nào thì cha mới có thể
đau lòng cho mẹ. Mặc dù bây giờ cha là cha của bé, nhưng nếu cha dám khi dễ mẹ, thì bé cũng sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ mẹ của mình!
Nếu đây là một người cha lăng nhăng, không tuân thủ đúng theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ (Lời t/g: hình như cha của ngươi là nam nhân mà? =)) ) thì bé nhất định sẽ đưa mẹ rời xa hắn, xa thật xa! Bé tình nguyện để mẹ và
sư phụ ở bên cạnh nhau chứ không cần một người cha như vậy!
“Sau
này. . . .sẽ không bao giờ. . . .” Ân Tịch Ly lẩm bẩm, giống như là đang tự cam kết với bản thân mình, lại giống như là đang cam kết với Tiểu
Phàm: “Sau này. . .ta sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Không một
chút do dự, hắn lấy Kim Ấn đặt xuống tờ giấy Tuyên, Kim Ấn này là vật
tượng trưng cho Ly vương điện hạ, tượng trưng cho vinh dự của hoàng gia
Chí Cao Vô Thượng. Con dấu được đặt xuống, để lộ ra những đường nét uốn
éo, cong cong như kiểu chữ thư pháp, khóa chặt yêu cầu của Tiểu Phàm,
cũng như khóa chặt lời hứa của hắn.
“Phụ vương, ‘HIẾN PHÁP TẠM
THỜI’ này có hai bản, vẫn còn một bản nữa, người cũng đóng dấu nốt đi!”
Tiểu Phàm lại lấy ra một tờ giấy Tuyên, bên trong đều là những quy định
do bé tự viết ra.
Ân Tịch Ly cũng nghe theo lời bé, dùng Kim Ấn
đóng dấu, Tiểu Phàm cầm hai bản ‘HIẾN PHÁP TẠM THỜI’, một bản thì cuộn
lại, cất vào trong ngực mình, một bản thì lại đặt vào trong tay của Ân
Tịch Ly: “Giấy trắng mực đen, cộng thêm con dấu của phụ vương, người
nhất định phải tuân thủ đấy!”
“Được!” Ân Tịch Ly yêu thương xoa xoa đầu bé, dịu dàng hỏi: “Vậy còn yêu cầu thứ hai là gì?”
Tiểu Phàm hỏi: “Người có biết vì sao mẫu thân lại không muốn trở về kinh thành không?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, chợt nói: “Là vì. . . . .Dã Thần sao?”
Tiểu Phàm không biết Dã Thần ở trong miệng cha mình là ai, nhưng Hạ Thiên
cũng đã từng nói ‘chỉ có tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia’, cho nên khi nghe cha nói cái tên này, Tiểu Phàm liền âm thầm ghi nhớ ở trong
lòng. Nam nhân khốn kiếp kia tên là Dã Thần sao? Bé nhớ kỹ rồi!
“Còn một ả nữ nhân khốn kiếp nữa.” Tiểu Phàm hỏi: “Người biết là ai không?”
“Nữ nhân khốn kiếp?” Ân Tịch Ly nói: “Là Hướng Linh Lung!”
Chẳng qua là, bảy năm trước, Hướng Linh Lung đã gả sang Hoằng Việt quốc, nghe đồn thì chỉ hai ngày sau khi xuất giá, ả ta đã bị đày vào lãnh cung,
nhưng cũng không khóc không nháo, yên lặng sống ở trong lãnh cung. Có
người đồn rằng, vào trong đó chưa được ba ngày thì ả ta đã tự sát. Về
phần ám vệ của Ân Tịch Ly, sau khi đưa ả ta sang Hoằng Việt quốc an toàn thì cũng đã rút lui, vậy nên, hắn cũng không biết, rốt cuộc là ả ta đã
chết hay chưa, mà cho dù ả ta không chết thì cũng đang ở bên Hoằng Việt
xa xôi, vậy thì tại sao Hạ Thiên lại không chịu trở về?
Ân Tịch
Ly nào biết, bởi vì Hạ Thiên không biết chuyện mà hắn đã làm, vậy nên,
sau khi tỉnh lại thì nàng đã vội vã rời đi, sau lại rơi xuống vách núi,
cứ như thế mà ngây ngốc ở trong sơn cốc hết bốn năm, vừa mới rời khỏi đó được hai năm, nhưng mà dù sao thì chuyện cũng đã trôi qua bốn năm rồi,
Hạ Thiên cũng không muốn đi dò la tin tức về những chuyện đó nữa, vì
vậy, nàng căn bản là chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy ra cả.
“Hướng Linh Lung? Chính là cái ả nữ nhân khốn kiếp có dáng dấp giống hệt mẫu thân đó sao?” Tiểu Phàm âm thầm nhớ kỹ tên của ả.
“Không! Không giống một chút nào!” Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười: “Mặc dù hai người
bọn họ có khuôn mặt giống nhau nhưng là hai người khác nhau một trời một vực, sao có thể giống nhau như đúc được?”
Với tính cách đó của
nàng, chỉ cần đứng trước mặt bọn họ thì hắn có thể ngay lập tức biết
được người nào là Hạ Thiên, người nào là Hướng Linh Lung.
“Phụ
vương, con có cách để cho mẫu thân theo người trở về kinh thành, nhưng
người phải đồng ý với con, nếu con và mẫu thân có phát sinh ra chuyện gì với đôi nam nữ khốn kiếp kia thì người cũng không được can thiệp!”
“Phát sinh ra chuyện gì?” Ân Tịch Ly nhíu mày, sao hắn càng nghe càng cảm
thấy, con trai mình theo mình trở về kinh thành là vì có âm mưu nào đó
chứ không phải là thật lòng muốn ở bên cạnh người cha là hắn đây? – Ân
Tịch Ly trầm giọng nói: “Tiểu Phàm, con theo phụ vương trở về có phải là vì muốn thay mẹ con trả mối thù năm đó đúng không?”