Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 106: Bắt cóc (2)

Nếu như trên đời này có thuốc chữa hối hận, nàng nhất định sẽ mua!

Nếu như trên đời này có thuốc giảm đau sau khi hối hận bởi những gì mình đã nói, nàng sẽ không do dự, cho dù chết cũng muốn mua!

Hạ Thiên hối hận, nếu sớm biết sẽ có người bắt cóc mình, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại Ly vương phủ, không thèm đi đến nơi nào nữa, cũng chả phải chui vào cái lỗ chó gì kia.

Nếu sớm biết sẽ bị bắt cóc, còn bị người ta treo ngược lên, dùng roi mà đánh, thì nàng thà rằng ở lại

Ly vương phủ làm trâu làm ngựa, cũng không nguyện ý đến nơi này để rồi

phải chịu tra tấn giống như địa ngục đâu.

“Chát ——” Chiếc roi

dài hung hăng quật xuống, cánh tay nàng lập tức rách ra, máu chảy xuống

như một đóa hoa đỏ rực, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.

Hạ

Thiên đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy khắp thân thể nóng

bừng, nàng mơ hồ run rẩy, chịu đựng nỗi đau xé rách đến cùng cực.

“Có chịu nói hay không?” Gã áo đen cầm roi lạnh lùng hỏi.

“Khụ. . . . . .” Hạ Thiên chu mỏ, một dòng máu đỏ từ trong miệng ứa ra, yếu

ớt nói: “Cái gì biết. . . ta đều đã . . . . . nói. . . . .”

Nàng

không biết những người này là ai, từ khi nàng bị người ta đánh bất tỉnh

cho đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân mình đang bị trói ở trên

một cái giá, sau đó có một giọng nữ truyền đến, hỏi nàng là ai, nhà ở

nơi nào.

Nàng không nói thì sẽ dùng roi đánh nàng, nàng đành phải nói ra sự thật, nhưng nàng nói ra hết sự thật, bọn họ lại càng cho là

nàng đang nói dối, từng trận đòn roi dày đặc như mưa liên tiếp quật

xuống người nàng.

“Còn mạnh miệng, tiếp tục đánh cho ta!” Bên trong mật thất, giọng nói ngoan độc của một nữ tử che mặt truyền tới.

Bao nhiêu đau đớn cứ liên tiếp ập đến, Hạ Thiên không chịu nổi, rất muốn cứ thế mà ngất đi, nhưng lại không thể nào ngất được, mẹ nó, sao từ đầu

đến cuối nàng vẫn cứ tỉnh táo như vậy?

Bất đắc dĩ cười khổ một

tiếng. Còn sót lại một chút sức lực, nàng rên lên vì đau đớn, nhưng cũng bị tiếng roi vụt xuống lấn át đi, nàng đành phải cắn răng ngậm chặt

miệng, đem sự đau đớn của những trận đòn roi ác liệt kia, hòa theo máu

tươi mà nuốt vào trong miệng.

Không biết mình đã bị đánh bao lâu, trước mắt Hạ Thiên giống như xuất hiện ảo giác, nhìn đến những thứ đang lưu động trước mắt, mờ mờ ảo ảo, dần dần biến thành khuôn mặt của Ngôn

Hoan.

“Ngôn. . . . . Ngôn Hoan. . . . . .” Sao Ngôn Hoan lại ở đây, cô ấy tới cứu mình sao? Ngôn Hoan, tớ rất nhớ cậu. . . . . .

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Hoan, chậm rãi xuất hiện một nụ cười rực

rỡ, đôi môi hồng nhuận khẽ mấp máy, giống như là đang muốn nói điều gì

đó.

Hạ Thiên cẩn thận lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe được một

chút âm thanh nào, điều này khiến cho nàng không khỏi có chút sốt ruột:

“Ngôn Hoan. . . . .Ngôn Hoan, cậu đang nói gì vậy? Nói to lên một chút. . . . .”

Nàng không nghe được! Nàng không thể nghe được giọng nói của Ngôn Hoan!

Hạ Thiên ra sức giãy giụa, muốn chạy về phía Ngôn Hoan, bất chợt, một cơn

gió nhẹ khẽ thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Ngôn Hoan bỗng

nhiên thoáng một cái, lại biến thành khuôn mặt của Ân Tịch Ly.

“Đại. . . . .thúc?” Hạ Thiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Ân

Tịch Ly, nàng trầm mặc, yên lặng quan sát, sau đó, mũi đột nhiên trở nên đau xót, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.

Bị bắt cóc, bị

đánh, dù thật sự là nàng rất đau, cũng không hề rơi một giọt nước mắt,

nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của đại thúc,

nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác giống như một đứa trẻ bất lực, đang vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên lại nhìn thấy người thân của

mình vậy.

Đại thúc. . . . . Ngươi có biết là ta đang bị bắt cóc hay không?

Ngươi có biết rằng, ngươi làm Vương gia thật sự vô cùng thất bại không? Người ta còn dám đến trước cửa nhà ngươi để bắt cóc người cơ đấy!

Nàng lẳng lặng nhìn, nhìn khuôn mặt của đại thúc lại đột nhiên biến thành

khuôn mặt lạnh lùng như núi băng ngàn năm không đổi của Ân Dã Thần.

Hắn. . . . .sẽ tới cứu nàng đúng không? Nếu hắn biết nàng mất tích, hắn sẽ tới cứu nàng phải không?

Hắn đã từng nói rằng hắn thích nàng, hắn muốn cưới nàng làm Vương phi.

Tuy rằng nàng mặt dày, gọi hắn là Tam ca, lại còn mặt dày ở lại nhà hắn,

nhưng hắn vẫn đối xử với nàng rất tốt, không lãnh khốc vô tình giống như khi hắn đối xử với người khác, hắn rất dịu dàng với nàng.

Cho nên, hắn nhất định sẽ tới cứu nàng phải không?

Đúng!

Hắn nhất định sẽ tới. . . . . .

“Tiểu thư, hình như nàng ta ngất rồi.”

Gã áo đen cầm roi lui sang một bên, nhìn về phía cô gái che mặt đợi chỉ thị: “Có tiếp tục đánh nữa hay không?”

“Ngất rồi sao?” Nàng ta có chút ảo não, nhưng cũng hơi giật mình, lâu như

vậy mới chịu ngất đi, nghị lực của nữ nhân này thật không thể coi

thường: “Lấy nước dội cho tỉnh lại!”

“Vâng, tiểu thư!”

Hắn nghe theo lời phân phó, lấy một thùng nước xối vào đầu Hạ Thiên.

Đã vào đông rồi, nước lạnh đến thấu xương, Hạ Thiên bị dội cả một thùng nước lạnh giá, toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh lại.

“Tam ca. . . . . Dã Thần?” Lúc ngất đi, nàng đột nhiên thấy Ân Dã Thần thật sự tới cứu mình, bởi vậy khi vừa mở mắt, nàng cũng theo bản năng mà hô

lên.

Cô gái che mặt nghe nàng gọi như vậy, toàn thân chấn động,

giơ tay tát Hạ Thiên một cái: “Tiện nhân! Thần là để cho ngươi gọi sao?”

Khắp người của Hạ Thiên, từ trên xuống dưới đều bị thương, vậy nên nàng cũng không có cảm giác được đau đớn từ cái bạt tai này, chỉ hờ hững nhìn

nàng ta, bỗng nhiên lại ngẫm nghĩ gì đó, rồi lại cười cười, nói: “Thì ra là thế. . . . .”

Thì ra là thế, chả trách bản thân mình bị người ta bắt cóc, nữ nhân che mặt này gọi Ân Dã Thần thân thiết như vậy, chỉ

sợ rằng, đây là một trong số những người thích hắn mà thôi!

Còn

nàng, chắc cũng bởi vì Ân Dã Thần thích nàng, mà không phải là cô gái

này, cho nên nàng ấy ghen tị, muốn trả thù nàng, vì thế mới sai người

bắt cóc nàng, sau đó hành hạ một cách tàn nhẫn.

Hạ Thiên thấy sự

phân tích của mình rất có lý, xem ra, bây giờ, mình thật sự bị oan uổng

rồi, nàng không ngờ ở bên cạnh Ân Dã Thần như vậy lại khiến cho mình bị

những nữ nhân khác ghen ghét.

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Ân Dã

Thần đường đường là tam hoàng tử, anh tuấn tiêu sái, gia thế và quyền

lực đều đứng hạng nhất, cho dù hắn là một kẻ lãnh khốc vô tình thì cũng

sẽ có vô số nữ tử vì hắn mà giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.